Edit: Lune
Quả nhiên ngay giây sau đã nghe thấy hắn nói:
"Sao lại đốt nội quy của người chơi?"
Khả năng nhìn trong đêm của Cố Dung Thời rất tốt, dù thiếu sáng nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ đôi mắt mở to vì kinh ngạc của thiếu niên, hơn nữa vẫn hơi ửng đỏ do cơ thể khó chịu ban nãy.
Đầu ngón tay hắn chạm vào má Nha Thấu, vừa cảm nhận được sự ươn ướt bèn lấy khăn ra lau cho cậu.
Cố Dung Thời chờ hồi lâu vẫn không thấy thiếu niên nói gì, hắn cố ý cúi người thấp hơn nhìn hàng mi đang run rẩy của thiếu niên.
Người kia lại gần đến nỗi chóp mũi của hắn suýt chút nữa chạm vào mặt Nha Thấu, con ngươi đen như mực của hắn nhìn xoáy vào cậu: "Sao không nói gì?"
Làm chuyện xấu bị bắt, đã thế còn là người bên trận doanh đối địch bắt được nên bầu không khí hiện giờ thực sự không tốt là bao.
Nhất là trước mặt người chơi này, thái độ của hắn với mình khó đoán càng khiến Nha Thấu không biết nên làm sao.
Sau chừng mấy nhịp thở, thiếu niên bỗng hỏi: "Anh nhìn thấy à?"
Cố Dung Thời khẽ cười: "Cậu nghĩ sao? Rõ ràng cậu có thể quang minh chính đại tiêu hủy nó vào ban ngày, chứ không cần chọn buổi tối..."
Trên đùi cảm thấy nhoi nhói, Cố Dung Thời còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy thiếu niên nói tiếp: "Thế sao anh không vào cứu tôi?"
Cố Dung Thời: ?
"Vừa nãy tôi đụng phải một quái nhân trong lớp, hắn muốn giết tôi." Nha Thấu nhớ lại người mặc áo choàng đen kia vẫn thấy sợ: "Tôi còn bị thương nữa, anh nhìn thấy, vậy sao không vào cứu tôi?"
Ánh mắt cậu sáng rực, thậm chí cậu còn thẳng lưng lên để có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, đã vậy còn giơ cái chân bị thương lên khẽ lắc lắc để chứng minh cho lời nói "Tôi còn bị thương nữa" của mình.
Máu trên đùi đã ngừng, vết thương đang chậm rãi lành lại dưới tác dụng của thuốc.
Nhưng nó vẫn còn sưng đỏ nên có thể biết khi ấy cậu ngã mạnh thế nào.
Cố Dung Thời luôn giỏi lý luận diễn biến sự việc, trước giờ chưa từng có bất kỳ ai hay bất cứ điều gì thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, riêng chỉ có thiếu niên trước mặt này -
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ là người đang vào thế bất lợi, nhưng lại giống như không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa còn bắt được trọng điểm ở một góc độ kỳ lạ khác rồi nói hắn.
Mặt ngoài Nha Thấu nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất tay cậu để phía sau đang siết chặt, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay để giữ cho đầu óc tỉnh táo, cậu cắn chặt hàm răng để bản thân không lộ ra vẻ hoảng sợ.
Điểm thiện cảm của Cố Dung Thời rất kỳ lạ, nó từng tăng tới mức 80 cực cao, sau đó chưa duy trì được 2 giây đã nhanh chóng tụt về 0.
Nếu nói thái độ của hắn với mình rất tốt thì giờ ngồi chung với hắn ở đây lại không hề thoải mái, còn vứt một vấn đề trí mạng cho mình; nhưng nếu nói thái độ của hắn không tốt thì cũng không đúng, Cố Dung Thời đã cứu cậu, hơn nữa còn trải đệm cho cậu ngồi và cho cậu thuốc hồi phục sức khỏe.
Trừ khi tính cách của hắn phải cực kỳ xấu xa thì mới giải thích được tất cả.
Do đó Nha Thấu bèn quyết định cuộc thử một lần, thử xem hắn khoan dung với mình đến mức độ nào.
Mà hiện giờ Cố Dung Thời chỉ nhìn cậu chằm chằm không nói gì.
Khắp căn phòng chứa đồ chật hẹp toàn là đồ cũ bỏ đi, cửa sổ bị bịt kín nên ngay cả gió cũng không thổi vào được.
"Ê, sao không nói gì?"
Tiểu thiếu gia lại cất lời lần nữa, dáng vẻ bất mãn cực kỳ, trả lại nguyên xi câu hắn hỏi cậu ban nãy.
Cố Dung Thời ngước mắt lên, cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng lại không trả lời câu hỏi của cậu: "Cậu biết ban ngày tôi nghĩ gì không?"
Tiểu thiếu gia không quan tâm việc hắn đột nhiên chuyển chủ đề, cậu chỉ biết là Cố Dung Thời không trả lời câu hỏi của mình.
Cố Dung Thời lại tự nói tiếp, ngữ khí đầy nghiền ngẫm: "Phe tôi thiếu một nửa nội quy còn lại, cậu nghĩ chúng tôi cần phải làm gì?"
Hắn tấn công dồn dập, Nha Thấu vô thức nuốt nước miếng, cậu chống hai tay lên mặt bàn rồi dịch cái mông nhỏ của mình ra sau để tránh hơi thở nóng rực không ngừng đến gần của hắn.
Cố Dung Thời hạ giọng: "NPC có ý thức tự chủ biết toàn bộ nội quy trong trường, cho nên ban đầu tôi định trói cậu đến đây."
Nha Thấu cứng đờ.
"Nhưng giờ tôi không muốn làm thế nữa."
"Trước khi vào phó bản tôi đã điều tra thông tin về cậu, cậu khác hẳn với những gì tôi biết." Hắn nhìn đôi mắt lam xinh đẹp của thiếu niên, dường như nó còn đang lập lòe phát sáng trong bóng tối: "Điều gì đã khiến cậu thay đổi nhiều như vậy?"
"Xấu tính nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn quá mức."
Hắn nói rất chậm, còn xen lẫn cảm xúc mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa hiểu rõ, có điều không có vẻ gì là tức giận cả.
"Tôi nghe nói trong giờ ăn tối, người chơi ở lớp A4 đã đụng phải Phương Chí trên đường đến căng tin, họ nói trông hắn rất mất tập trung, có phải do cậu đã làm gì không?"
"Vô thức làm nũng, cậu cũng làm vậy với Phương Chí à? Có thể khiến một kẻ điên hạ mình bế cậu đến phòng y tế, còn không làm khó người chơi."
"Trong giờ ra chơi chiều nay, cậu đụng phải Hứa Dã trong thư viện, vì sao hắn lại bế cậu ra ngoài? Vì sao cậu không đi tất với giày? Hai người cậu đã làm những gì trên tầng?"
Con ngươi đen thẫm của hắn sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong: "Tôi nên đánh giá cậu lại lần nữa, Nha Thấu."
【Nói sao đây các chị em, nhìn bộ dạng hung dữ của hắn tui tưởng sẽ xảy ra chuyện gì chứ, không ngờ lại ném đá tập thể hai tên khác. Hành động này gọi là gì? Gọi là ghen lắm nhưng méo làm được gì.】
1
【Cảm ơn, giờ trời có sập xuống thì cũng có miệng Cố Dung Thời chống đỡ rồi. Nếu hắn biết ngoài hai người này còn một người nữa tên là Ứng Tinh Uyên, khéo tức điên luôn quá.】
【Nói chuyện dễ nghe hơn được không, nói chuyện dễ nghe hơn được không, nói chuyện dễ nghe hơn được không. Chuyện quan trọng nói ba lần, anh làm bé con nhà tôi sợ đấy biết không hả?】
【Trong căn phòng mờ tối, hai người một chỗ, điều kiện tốt đến thế mà không làm được chuyện lớn gì. Thôi mọi người tản ra đi, Cố Dung Thời này không được rồi.】
2
Hắn hỏi dồn dập khiến Nha Thấu không biết làm sao, những câu hỏi chẳng mấy thân thiện làm cậu không biết bắt đầu giải thích từ chỗ nào.
Nỗi bối rối dâng trào trong lòng, tiếp đó là nước mắt thi nhau rơi xuống nơi Cố Dung Thời vừa lau khô. Trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp trước mặt hắn như được phủ thêm một lớp sương mờ, hai mắt cậu ngấn nước, cắn môi nhìn hắn đầy oan ức.
Cố Dung Thời sững sờ, cảm giác quái dị ở đáy lòng kia lại dậy sóng, chạy dọc theo sống lưng rồi truyền khắp toàn thân hắn.
Hắn lại lấy khăn ra lần nữa, khẽ lau đi nước mắt trên mặt Nha Thấu.
Nhưng lần này Nha Thấu khóc dữ dội hơn nhiều, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn lau thế nào cũng không hết được.
Cậu quá am hiểu việc tỏ ra yếu đuối, cậu vừa khóc Cố Dung Thời lập tức bó tay.
Giọng Cố Dung Thời hơi khàn: "Sao lại khóc?"
"Tôi không có." Nha Thấu cố chấp lặp lại cùng một câu nói: "Tôi không làm thế."
Cậu tóm chặt áo mình, lặng lẽ rơi nước mắt: