Mặc dù không ưa kiểu người bẩn tính như chị Hà nhưng một phần vì nghĩ mình quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, một phần nể anh Hậu nên mấy ngày đi chơi cùng chị Liên vẫn cố tỏ ra vui vẻ, thi thoảng trong bữa ăn chung cũng trò chuyện đôi chút với mẹ Sò.
-“Bây giờ chị với anh Hậu mà ngoại tình thì không biết Hà phản ứng như nào nhỉ?”
Sếp Hậu nhấp ngụm bia mà suýt sặc, hận không nhét được cái giẻ lau vào mồm chị Liên ngay lập tức. Tuy nhiên ngó sang thấy bà xã vẫn bình thản gỡ cua cho Hến Sò thì lòng nhẹ nhàng đi đôi chút.
Hến hỏi mẹ ngoại tình là gì? Ba bé xoa đầu bảo không có gì đâu, mẹ Bi thấy anh Hậu chau mày khó chịu thì liền đổi chủ đề.
-“Nói thật chị là chị ngưỡng mộ Hà lắm. Nhiều người phụ nữ mà thấy chồng nói chuyện với đàn bà khác thâu đêm chắc là họ lồng lộn lên rồi ý, đằng này em vẫn thoải mái được mới hoành tráng chứ. Không biết là cao thượng không ghen hay không yêu đây?”
Thực ra anh Hậu cũng tò mò muốn nghe đáp án nên quay sang nhìn vợ. Chị Hà chan nước sốt cho con rồi khẽ lau tay, dịu dàng đáp.
-“Không phải thế đâu chị à, mà là vì phúc em lớn, cưới được tấm chồng hoàn hảo hiếm có. Thiết nghĩ bất cứ người đàn bà nào được làm vợ anh Hậu thì cũng tin tưởng chồng hết mực thôi ạ.”
Sếp được vợ khen mát hết cả mặt, tuy ngoài miệng bảo anh có gì đâu mà mình cứ nói quá nhưng trong lòng cứ như có trăm đoá hoa đua nở vậy. Trong khi đó chị Liên chỉ cười cười bảo.
-“Chị đùa đấy, toàn người có học thức ai lại làm cái trò mèo mả gà đồng như thế. Chị và anh Hậu chỉ là bạn tâm giao giúp nhau khuây khoả trong cuộc sống thôi. Cả chuyến đi Thái cũng vậy, chị sang sau anh ấy hai ngày đó, chuyện bé Bi bị dị ứng thức ăn cũng là ngoài ý muốn, em đừng hiểu nhầm mà trách chồng.”
Mẹ Sò dạ hết mực ngoan ngoãn rồi gắp thức ăn cho ông xã. Sự thật thì đúng như chị Liên bảo, chuyện chị sang Thái anh Hậu cũng không biết trước. Thế nên mới có cái dở là trợ lý của anh chỉ đặt vé máy bay cho Hậu Hà Hến Sò thôi, còn mẹ con chị phải tự túc.
Bởi vậy tối muộn hôm đó mẹ Bi lại phải gõ cửa phòng khách sạn nhà người yêu cũ, giải thích rằng chưa biết cách mua vé online mà ra đại lý thì bất đồng ngôn ngữ không giao tiếp được, có gì trăm sự nhờ anh Hậu giúp.
Mẹ Sò nghe ai đó trình bày mà bị ngây ra mất mấy giây, cứ ngỡ dân CNTT của Bách Khoa thì điền điền với click vài phát trên web là muỗi chứ, với lại chị ấy còn buôn bán nữa cơ mà?
Tuy nhiên thương ba Hến đang vất vả làm báo cáo chuẩn bị cho buổi họp cuối cùng với cả cũng chẳng thích gây sự nên chị chỉ nhỏ nhẹ đề nghị.
-“Cái đấy đơn giản lắm, chị vào đây em dạy.”
Sếp Hậu bận bù lu một đống công việc nên cũng gật đầu tán thành.
-“Ừ tốt quá, mình giúp mẹ Bi hộ anh nhé.”
Có người điên lắm, nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Hai mẹ rủ nhau vào giường ngủ lớn bắt đầu công cuộc mua vé máy bay, các bé cũng ríu rít hóng hớt xung quanh.
-“Hà chỉ làm giáo viên thôi mà cũng đua đòi dùng MacBook cơ à?”
Em Sò thấy cô nói vậy thì chu môi khoe khoang.
-“Ba Hậu con mua mác búc đấy cô ạ, ba còn mua cho mẹ ai phôn hồng đính em bươm bướm xinh ơi là xinh á. Ba bảo bao giờ Sò với chị Hến lớn ba cũng mua rồi dán em thỏ cho bọn con nha.”
Chị Hà véo nhẹ má cục bông nhỏ rồi cẩn thận hướng dẫn mẹ Bi đăng nhập, điền thông tin cơ bản và chọn chuyến bay. Tất cả đều diễn ra thuận lợi, chỉ còn bước cuối cùng là chị đưa máy cho chị Liên rồi bảo.
-“Chị điền số tài khoản của chị vào đây rồi click xác nhận là xong ạ.”
Đoạn mẹ Sò quay ra tủ lạnh lấy hoa quả ra gọt, Hến thấy cô mãi chẳng có động tĩnh gì, tưởng cô quên nên bé tốt bụng nhắc nhở.
-“Số tài khoản cô ạ, mẹ Hà bảo chỉ cần điền số đó vào là được rồi á, là mua được vé máy bay cho cô với em Bi đấy cô ạ.”
Chị Liên đã bực thì chớ, nghe cái giọng léo nhéo bên cạnh càng ngứa tai, không kiềm được ngoảnh sang mắng nhỏ.
-“Trẻ con biết cái gì mà bép xép, biến ra chỗ khác đi.”
Em Hến đang vui vẻ thì như bị dội gáo nước lạnh, mếu máo chạy ra ôm mẹ, thủ thỉ bảo con ghét cô Liên lắm. Chị Hà vốn thích con mình lớn lên sẽ trở thành một cô gái ngọt ngào, không mang lòng thù hằn hay ấm ức với ai cả nên đành lựa lời giảng giải nịnh nọt.
Tính Hến chẳng đanh đá như Sò nhưng rất khó thay đổi chính kiến, mãi một hồi sau bé mới chịu ngoắc tay hứa với mẹ không bực cô nữa.
Là trẻ con thật tốt, nhanh giận nhanh quên. Mọi chuyện ở Thái cũng như vậy mà về nước cũng chẳng khác, đàn ông vô tâm, đàn bà bằng mặt không bằng lòng, tụi nhỏ thì ngày một thân thiết, tíu ta tíu tít suốt ngày.
Khổ nỗi con người mà, nhẫn nhịn càng lâu thì nhu cầu xả ra càng lớn. Chị Liên thì đã có anh Hậu tám chuyện cả ngày, chỉ còn chị Hà là phải nhờ tới công việc để vơi đi nỗi trống trải trong lòng.
Thế nên trong trường giờ các cô ấy quen rồi, ai có việc bận là nhờ bác Hà dạy thay, cũng chẳng cần trả tiết. Thậm chí chị còn nhận thêm dự án Toán Học Ứng Dụng làm cùng với thầy Thanh để giết thời gian.
Đây