Lúc chị Hà tỉnh lại đã là gần nửa đêm, thấy mình đang nằm trên giường con gái, xung quanh lũ nhỏ mắt mũi đỏ hoe. Chị ngây người chưa hiểu chuyện gì cả thì nghe giọng cô Nguyệt vui vẻ.
-“May quá bác tỉnh rồi, ông Lâm bảo cơ thể bác bị suy nhược quá đó, bác liệu liệu mà bồi bổ vào.”
Ông Lâm là bác sĩ đông y ở ngay tầng dưới, ông về hưu lâu rồi nhưng còn nhớ nghề lắm, xung quanh hễ ai có ốm đau gì mà giúp được thì ông đều sang bấm huyệt miễn phí.
Chị đoán chắc Hến Sò gào thét kinh quá nên bà con cô bác cả khu tụ họp hết ở nhà chị rồi. Mẹ Sò nhỏ nhẹ cảm ơn hàng xóm, cha ông ta có câu bán họ hàng xa mua láng giếng gần quả không sai.
-“Chú Hậu nhà cô đi công tác à mà khuya như này không thấy?”
Mẹ Nhím hỏi, mẹ Sò chỉ biết dạ vâng cho qua. Bà nội Bò Sữa bên cạnh lên tiếng.
-“Cũng may nhà còn có hai đứa nhỏ chứ nói gở nằm ngất như thế tới sáng mai chắc thành cái xác vô hồn.”
-“Cái bà này thật, phủi phui cái mồm, không sao là tốt rồi.”
-“Ôi dào, sống chết có số cả, mấy mẹ làm gì mà nghiêm trọng.”
-“Số thì ai chả biết là số, nhưng một phần thôi, cũng phải biết tự bảo vệ sức khoẻ của mình chứ.”
Hội phụ nữ đang tám chuyện thì đột nhiên có anh chàng đeo kính trông cao to đẹp trai lắm, hiền hiền đứng ngoài cửa, tay cầm túi hoa quả với cái áo khoác mỏng ấp úng gọi Nguyệt ơi.
Cô Nguyệt đỏ bừng hết cả mặt, chạy ra nhận đồ rồi phũ phàng đuổi thằng bé về làm các bà tiếc hùi hụi.
-“Xoài ngọt nho mọng. Được, bác chấm thằng này đó Nguyệt ạ. Con tốt số nhỉ, yêu anh nào là anh đó đẹp như tranh vẽ, anh này còn hơn cả anh Bách Khoa ý chứ.”
-“Ôi dào ôi, yêu đương gì đâu, mấy mẹ đừng có hiểu nhầm, em là em sợ đàn ông rồi. Anh ấy là quen với ba mẹ em thôi, anh nuôi cả nhà ạ.”
-“Thôi đi, cô làm màu quá, anh nuôi mà vừa mới rời khỏi nhà vài bước đã sốt sắng mang áo khoác thế hả? Thằng này mà không có tình ý gì với cô tôi xin thề tôi bé làm con kiến.”
Ai đó bị trêu ghê quá liền ngượng ngượng đổi chủ đề.
-“Bác Hà đẻ được hai đứa con khôn ơi là khôn. Ước gì mai sau con em lanh bằng nửa con bác thôi em cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.”
Cô vừa nói vừa thổi thổi bát cháo, chị Hà ăn thìa cháo nóng thấy bụng ấm ấm dễ chịu đi nhiều, lại nhìn hai nhóc mỗi đứa một bên chui rúc bám riết lấy mẹ thì cảm giác nhẹ nhõm lắm.
Sẽ chẳng sao cả, phải không?
Đúng vậy, chẳng sao cả đâu, dù thế nào đi chăng nữa thì mẹ Hà vẫn còn hai cục bông nho nhỏ đáng yêu này, là tài sản vô giá của mẹ.
Các bà buôn dưa một lúc thì rút quân cho người bệnh nghỉ ngơi. Nhìn hai thiên thần đang say giấc nồng trong lòng, thỉnh thoảng lại chóp chép cái miệng cưng ơi là cưng, mẹ thương chẳng nỡ xa, cứ thế ba mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành.
Tầm bốn giờ sáng thì chuông kêu liên hồi, có người say khướt giờ mới thèm mò về nhà. Chị Hà còn sốt, đầu óc chuếnh choáng nhức nhối nhưng vẫn cố trở dậy mở cửa cho ông xã.
Anh uống nhiều quá thành ra chưa vào được tới nhà tắm đã nôn tới tấp. Vợ xót chồng lại lật đật đi nấu canh giải rượu rồi giúp anh lau người với thay quần áo ngủ.
Ba Hến lúc đi đường còn ợ chua khó chịu lắm, thế nào về nhà một lát được vợ chăm thì đỡ hẳn, nằm trên chăn thơm đệm mềm mà thấy thoải mái vô cùng.
Có người sảng khoái quay sang ôm bà xã mè nheo. Anh chất vấn sao dạo này chị lạnh nhạt thế làm anh rất stress, anh tâm sự anh hỏi Liên thì cô ấy khuyên chơi bời một đêm cho chị biết mặt. Rồi anh bảo hôm nay anh với người yêu cũ ôn lại bao nhiêu kỉ niệm, nụ hôn đầu tiên của hai người như nào, cảm giác khi ăn trái cấm ra sao, vân vân và vân vân.
Mỗi lần nói xong ai đó lại lè nhè thắc mắc bà xã có nghe rõ không, chị chưa gật đầu thì anh sẽ cố kể to thêm. Vợ chỉ biết cười khổ, tối mai mà kể cho chồng nghe những hành động của anh lúc này thì chắc ông xã chẳng bao giờ tin đâu, có khi lại bảo chị bịa chuyện cũng nên.
Mẹ Sò cay đắng nghĩ về người đàn bà đó rồi lại chua xót nhớ tới chuyện mình bị ngất ban tối, chị não nề hỏi chồng.
-“Mình à, bây giờ em mà chết, liệu mình có buồn không?”
Anh kéo chị sát hơn, vừa đưa tay qua áo mơn trớn vừa cáu cáu.
-“Mình hỏi dở hơi…đang yên đang lành chết chết thế quái nào được…mình chết thì ai bế cháu ngoại với anh…ai cùng anh chăm Hến Sò khi các nàng ấy đẻ đái…mình là giống y như Liên nói rồi…sướng quá hoá sinh sự…nhưng chẳng hiểu sao…mà thôi…nói chung cũng chẳng sao cả…chỉ là…mình không thể chết mình à…”
Chồng càu nhàu đôi lời rồi rúc vào lòng vợ, khoé môi ấm áp khẽ bao phủ nụ hoa kiều diễm, mặc cho bà xã cố gắng đẩy ra thì vẫn cứng đầu bám riết.
Mẹ Sò thở dài bất lực, ngay lúc này đây, chị thấy chán ghét bản thân biết bao.
Chị chán