Thổ phỉ Đàm Phương dẫn đám huynh đệ gây ra án lớn xong cũng không đi đâu xa. Phía Nam có chiến sự, quân phiệt canh giữ đường ra vào cửa quan rất nghiêm, vàng bạc họ cướp được cũng không dễ vận chuyển khỏi thành. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đó, không thể hành động ngược gió, nếu không sẽ rất dễ để lộ sơ hở, bèn giấu hàng đi thật kỹ, cả đám phân tán ra khắp nơi trong thành, Đàm Phương tự tìm cho mình một quán trọ nhỏ, mỗi ngày đều đi ăn quán, ngâm nhà tắm, chờ một cơ hội tốt ra khỏi thành lên núi.
Ngày đó, hắn tắm táp khoan khoái rồi ra khỏi bể tắm, thấy một đám các ông cầm trong tay tấm áp-phích đang bàn tán xôn xao. Đàm Phương đi qua xem thử, vừa nhìn đã giật vội lấy, hắn thấy ảnh chụp Lưu Nam Nhất dán phía trên, vội vàng đọc đi đọc lại công văn ba lượt, còn lẩm bẩm mình nhìn lầm rồi chăng, trầm giọng hỏi người bên cạnh: “Cái…cái này nói gì vậy?”
“Nữ tặc đó, đánh cướp ngân hàng với thổ phỉ, chứng cứ vô cùng xác thực, cuối năm sẽ thẩm vấn hành hình.”
Đàm Phương chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ gót chân vọt thẳng lên óc, đôi tay xưa nay đã quen cầm dao xách súng, cắt đầu moi tim người khác vẫn bình tĩnh như thường, giờ đây đang run lên. Hắn vội vàng mặc áo khoác vào, cướp cửa xông ra ngoài, trở lại quán trọ. Vừa mở cửa vào phòng đã thấy có người ngồi đợi sẵn: Là Tiểu Phượng tết tóc đuôi sam.
Tiểu Phượng nói: “Anh đi được rồi.”
Đàm Phương ngồi xuống: “Đi đâu?”
“Trở về núi.”
“Vì sao?”
“Ở lại đây sợ anh làm bậy.”
Đàm Phương cúi đầu, lặng thinh.
Tiểu Phượng đi tới, trong tay cũng cầm tờ bố cáo dán hình Nam Nhất: “Đến cả em còn nhận ra được: Đây là đang nhử mồi.”
“Nhử mồi anh cũng phải đi!”
“Đi nhất định sẽ chết!”
“Đó là chuyện của anh!”
“Đó không phải chuyện của mình anh.” Vài huynh đệ nghe tiếng đẩy cửa vào, người nào cũng lăm lăm vũ khí trên tay. Đàm Phương lại bình tĩnh lại, thầm tính toán xem mình đã chết mấy lần? Hắn đánh nhau ra tay rất ngoan độc, dùng cuốc tháo xương bánh chè của con trai địa chủ xuống, chạy trốn lên núi làm thổ phỉ; người còn chưa đủ lớn đã cùng đại ca trong bang xuống núi cướp đường, bị tiêu đầu cầm đao gác lên cổ cũng không chịu buông túi của cải trong tay ra; ngồi xổm trong hố tuyết gác đêm, suýt nữa bị chết cóng; cha hắn bị địa chủ ức hiếp, hắn xuống núi xử lý, bụng bị người ta đâm cho một dao, gắng gượng chạy đi thật xa, ngã gục trong một đống tuyết, kết quả được người con gái ấy đào ra, cõng về nhà, cứu sống.
Người con gái ấy rất đẹp, nhưng có phần bướng bỉnh cứng đầu, đối xử với hắn rất tốt, thích hắn, kiếm đủ thứ cớ chạy tới cửa hàng thổ sản lén lút nhìn hắn, nhào vào lòng hắn vừa gọi vừa khóc. Hắn nói với cô rằng đừng tới tìm hắn nữa, cô chắc hẳn là không cam lòng, lại một lần nữa xớ rớ tới cửa hàng thổ sản, bị quân cảnh nắm manh mối canh giữ ở đó bắt được. Hắn phải cứu cô ra. Nếu không vì hắn, người ta đã an ổn chẳng xảy ra chuyện gì. Cứu không được thì lấy mình đổi cho cô ra, dù sao thì cái mạng này nếu không phải do cô ra tay cứu giúp thì mùa đông hai năm trước đã sớm nộp vào đống tuyết rồi. Hắn đã kiếm lời được hai năm nay.
Nghĩ tới đây, Đàm Phương ra quyết định, nhìn mấy người huynh đệ tới đây: “Tôi phải đi. Nhưng đó là chuyện của một mình tôi. Các huynh đệ tin tôi thì cho tôi đi, tôi có phải nuốt lưỡi vào bụng cũng sẽ không hé răng một chữ. Các huynh đệ không tin tôi thì cứ chém thẳng một đao lên cổ tôi, tôi thế nào cũng phải đi, đầu không rơi chân khắc vẫn động được.”
Lòng hắn đã quyết, không ngại phải chết. Tên đầu trọc cầm đầu nhìn chòng chọc hắn suy xét nửa ngày, thu trận thế lại, nhổ một bãi nước miếng, trước khi dẫn Tiểu Phượng và đám huynh đệ đi thì oán hận nói: “Cậu đấy! Cậu thế này là thua vào tay đàn bà!”
Đàm Phương quay lại cửa hàng thổ sản, tháo ván che, lấy hạt dẻ hạt phỉ và các loại thổ sản chất lượng tốt cất trong kho ra bày, xong xuôi lại pha cho mình một ấm trà, chỉ một lát sau đám người hắn chờ đã đến. Đàm Phương cười cười: “Các ông cần loại thổ sản gì vậy?”
“Không cần thổ sản, anh theo chúng tôi đi một chuyến.” Quân cảnh u ám nói.
Hiển Sướng đặt điện thoại xuống, trầm ngâm hồi lâu.
Minh Nguyệt cất lời: “Vương gia…”
Hiển Sướng nhìn nàng, lại liếc sang vợ chồng họ Lưu đang sốt ruột vô cùng ngồi đằng kia. Đã hai ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có được một chút tin tức, chỉ là tình huống khó giải quyết như vậy, chàng cũng cảm thấy gian nan.
“Vương gia nghe được gì, xin cứ nói đừng ngại.” Minh Nguyệt nói.
Sắc mặt bà Lưu trắng bệch, mắt đỏ quạch, chỉ hỏi Hiển Sướng: “Con bé còn sống không?”
Chàng gật đầu: “Vẫn khỏe, cũng không bị gây khó dễ gì. Người họ muốn không phải là Nam Nhất.”
Ông Lưu nói: “Xin ngài, ngài biết điều gì xin hãy nói hết ra cho chúng tôi biết với.”
“Hăm bảy tháng Chạp năm ngoái, ngân hàng Phụng Thiên xảy ra án cướp, ông có biết không?”
“Nam Nhất có liên quan gì tới chuyện này?”
“Có liên quan.” Hiển Sướng dứt khoát trả lời, “Quân cảnh nói có liên quan là có liên quan. Mượn cô bé bắt được một người, bị tình nghi là giặc cướp, hiện đang bức cung trong nhà lao.”
“Nam Nhất sao có thể quen biết giặc cướp?” Ông Lưu đứng bật dậy.
“Họ quen nhau, là bạn.” Hiển Sướng đáp.
Minh Nguyệt chợt nhớ tới lần đi thăm Nam Nhất, thấy bên giường cô đặt một cái mũ lông chồn, vội uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Không nhận, không nhận không được sao?”
Hiển Sướng nhìn vào mắt nàng: “Nào dễ chống chế thế được chứ? Quân cảnh có nhân chứng, có người từng thấy tên cướp kia, chỉ chứng ra, hắn không nhận cũng phải nhận.”
Bà Lưu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới quỳ xuống trước mặt Hiển Sướng, được chàng đỡ lấy: “Bà làm gì vậy?”
Bà Lưu nói: “Nam Nhất và Minh Nguyệt là bạn sinh tử. Năm đó nếu không phải nó tìm ngài mật báo nghĩ cách cứu viện, Minh Nguyệt có thể tránh được một kiếp hay không cũng chưa chắc. Vụ án lớn như vậy, trong nhà không quen biết ai khác, chỉ có mình ngài là nghe được tin tức, ngài nể tình Minh Nguyệt, cứu con gái tôi với, đại ân đại đức của ngài, tôi sẽ lấy mạng ra báo đáp cho ngài!”
Minh Nguyệt cũng quỳ phịch xuống, ôm lấy ống tay áo Hiển Sướng: “Vương gia, vương gia, nghĩ cách đi, nghĩ cách đi mà…”
Hiển Sướng kéo nàng dậy, nàng không chịu, cùng bà Lưu cầu xin chàng.
Hiển Sướng buộc lòng phải nói với bà Lưu: “Bà không nhắc, ta cũng nhớ ân tình Nam Nhất dành cho Minh Nguyệt. Chuyện này ta đúng là có một cách. Nhưng chúng ta dù có cố hết sức thì chung quy