Trọn ba ngày, chàng đóng cửa không ra. Mọi người trong nhà đều dỏng tai chờ chàng ra lệnh đi tìm Minh Nguyệt cô nương. Chàng không nói, họ cũng không dám đi, phu nhân rất lợi hại, có ai là không thấy đâu? Vương gia có thể làm gì cô đâu chứ, chàng còn nợ cô một đứa con gái kia mà.
Rốt cuộc một chiều nọ, vương gia cũng chịu bước ra khỏi phòng, hốc mắt trũng sâu, gương mặt gầy gò, nhìn như đã già đi năm tuổi, sai người cắt tóc cạo râu, nói phải ra ngoài, không cần chuẩn bị xe, tự mình rời đi.
Không ai dám hỏi, đều nghĩ thầm trong bụng, có khi nào là đi tìm Minh Nguyệt cô nương không? Tìm về rồi lại biết thu xếp ở đâu đây?
Nam Nhất đang sao bản thảo trong phòng làm việc thì đồng nghiệp qua nói với cô có một vị tiên sinh tới tìm. Cô đang thắc mắc hôm qua vừa đi ăn lẩu với Đổng Thiệu Kỳ xong sao hôm nay anh đã lại tới văn phòng chỗ cô rồi? Ra ngoài thì trông thấy hóa ra là Hiển Sướng. Chàng vốn đang ngồi trên ghế xa-lông đối diện cửa trong phòng tiếp khách, thấy cô qua thì đứng dậy, cười: “Chào cô, Nam Nhất.”
Phản ứng đầu tiên của Nam Nhất là người này nhìn mệt mỏi quá. Không giống với lần trước cô gặp, mi mắt mũi miệng vẫn đẹp đẽ anh tuấn, nhưng chẳng biết là xảy ra chuyện gì mà thần sắc không còn sắc bén như xưa nữa. Cùng một khuôn mặt, trước kia vì con mắt quá sáng quá thông minh, vẻ mặt quá ngạo mạn nên khiến người ta muốn nhìn mà không dám, lúc này đây, chàng thế nhưng lại đứng lên chào hỏi với cô, thật sự…thật sự làm cô tổn thọ quá rồi.
Nam Nhất ra sức chùi bàn tay đổ đẫm mồ hôi vào áo khoác, muốn chìa ra bắt tay, cảm thấy không đúng lễ nghĩa lắm, lại rụt về, khom lưng cúi đầu, cung kính lễ độ: “Chào ngài.”
“Có rảnh không? Ta muốn nói chuyện với cô.”
“Rảnh ạ. Để tôi đi châm trà cho ngài.” Khách khí xong lại thấy hối hận, trong văn phòng chỉ có sẵn trà vụn rẻ tiền.
“Nước trắng là được, đúng lúc đang khát.” Chàng nói.
Nam Nhất rót một cốc nước ấm, chàng uống một hớp lớn, đặt cốc lên bàn, lát sau mới mở miệng: “Cô biết ta tới vì điều gì, cô ấy đâu?”
Nam Nhất nghĩ ngợi: “Ừm… Vốn đi dạy ở trường tiểu học Nhật kiều Kioka, dạy bọn trẻ con viết chữ, thuê trọ ở chái tây một tòa tứ hợp viện, mẹ tôi bảo người may cho cô ấy hai cái chăn mới. Mỗi tháng kiếm được mười hay mười lăm đồng gì đó tôi không nhớ rõ, tôi thấy cô ấy chấm bài cho học sinh dưới ngọn đèn dầu, cạnh bàn có một quả táo.”
“Giờ thì sao? Đi đâu rồi?” Chàng chậm rãi hỏi.
“Nghe nói bên Cát Lâm có một trường tiểu học cần người, cô ấy đi sang đó. Chính xác là ở chỗ nào thì tôi không rõ. Lúc mới tới có gửi thư cho tôi.”
“Trong thư viết gì?”
Nam Nhất lưỡng lự không chịu mở miệng.
Hiển Sướng cười nói: “Ta biết hai người là bạn thân nhất của nhau. Cô bảo vệ cô ấy như vậy, ta rất biết ơn. Không muốn nói cũng không sao. Cô chỉ cần nói cho ta biết cô ấy sống có tốt hay không là được.”
Nam Nhất trầm ngâm một chốc: “Chỉ là tôi cảm thấy không biết phải nói như thế nào, nói sao cũng không rõ ràng được. Thư tôi vẫn giữ ở đây, ngài có muốn xem một chút không?”
Hiển Sướng gật đầu, Nam Nhất quay về bàn làm việc tìm lá thư Minh Nguyệt gửi cho, hai trang giấy rất mỏng, chàng mở từng lần gấp, bên trong là những con chữ nhỏ nhắn xinh xẻo. Chàng chợt nhớ tới, chàng là người thầy đầu tiên dạy nàng luyện nên nét chữ xinh đẹp này, nhưng đã bao năm rồi chàng không xem chữ nàng viết?
Nam Nhất, bạn thân yêu:
Chập tối năm ngày trước mình đã đến làng Mục Lãng huyện Thực Túc, Đôn Hóa, thu xếp ổn thỏa rồi lập tức viết thư cho cậu đây, miễn cho cậu khỏi phải bận lòng. Đi đường mất hai ngày, mình xuống tàu hỏa, ngồi xe la vào thị trấn, tuyết ở đây còn chưa tan, nhưng ban ngày cảm giác cũng không quá lạnh, là vì mình đã mặc hết áo khoác và bít tất len cậu cho trước khi đi lên người rồi.
Nghỉ ngơi trong thị trấn một đêm, hôm sau đi bộ khoảng hơn bốn mươi dặm thì tới làng Mục Lãng. Đi qua một cái đèo, giày trượt, ngã dúi dụi một phát, lăn một vòng, lúc đó cảm thấy khuỷu tay rất đau, đến nơi xem thì chỉ hơi đỏ lên, không có gì đáng ngại, may quá!
Nhân khẩu trong làng không ít, trẻ con lại không nhiều lắm, mình chỉ dạy có bốn môn, so ra thì tiền lương rất được. Đứa nào cá biệt cũng chỉ hơi ương bướng một tẹo, mình nghiêm mặt lại là có thể bảo được, cũng may coi như cũng có chút kinh nghiệm.
Năm ngày nay, mỗi ngày đều có cơm đậu đỏ để ăn. Trước khi biết sử dụng bếp đất, là các hộ trong làng thay phiên nhau chuẩn bị cơm cho mình, vì mình là cô giáo của đám nhỏ nên không nhà nào dám thờ ơ. Cơm đậu đỏ là món ăn trong Tết, ăn ngon lắm, mình học được cách nấu rồi, bao giờ cậu tới chơi hoặc mình trở về, mình sẽ nấu cho cậu ăn.
Bên mình mọi chuyện đều ổn cả, cậu đừng lo lắng, phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, hiếu thuận với cha mẹ, đối xử với Thiệu Kỳ -kun cho dịu dàng chân thành vào đấy. Trong thôn núi không khí rất trong lành, cuộc sống yên bình êm ả, có đêm mình một mình ngắm sao, cảm thấy tự do lãng mạn vô cùng, tinh thần sảng khoái, lớn vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được niềm vui.
Bên cậu mọi thứ đều tốt đẹp cả chứ?
Mong thư trả lời.
Xuân vui vẻ.
Minh Nguyệt.
Không một câu nào nhắc tới chàng.
Nhưng chàng cầm lá