Nàng cảm thấy mũi cay muốn chết, nước mắt cuối cùng vẫn trào ra, nối liền thành chuỗi, không ngừng lại được, chảy ào ào trên mặt. Tầm mắt nhạt nhòa những nước là nước, lại hiện lên rõ ràng muôn vàn cái “không tốt” của chàng: Thuở ấy thân mật khăng khít, thời niên thiếu cùng chơi cùng đùa, chàng săn sóc bảo vệ, dịu dàng vô ngần, chàng luôn dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng nói “Muốn ăn đòn đúng không?”, nhưng ngay sau đó sẽ hôn nàng… Nàng dùng mu bàn tay ra sức dụi mắt, muốn nhìn chàng cho rõ, chàng đứng trước mặt nàng, ở giữa cách nhau một cánh cửa sổ. Khoảng cách không dài nhưng ý nghĩa phi phàm, nàng từng không chút chùn bước mà tung thân nhảy qua, nhưng giờ đây khi mặt đối mặt nghe chàng thật lòng giãi bày thế này, bảo nàng nhảy trở về bên chàng lần nữa cầu xin thương yêu đã là chuyện không thể.
Chàng hiểu, nhìn nàng khóc cũng chỉ cười: “Ta ấy à, ta…ta là không biết phải làm sao. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn luôn không tìm em là bởi vì cảm thấy như vậy cũng tốt. Cũng không phải ta không lo lắng cho em.”
Nàng nghẹn ngào rất lâu, giọng run rẩy: “Em hiểu.”
“Nhiều năm theo ta như vậy, không thể cho em danh phận gì, hiện giờ xem ra cũng không phải chuyện xấu. Ra khỏi nhà thế này, ta chỉ coi em như đám Hiển Du, để ta bảo Lý Bá Phương tra lệ xem thế nào, nếu em vừa ý ai… Ta sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Nàng gật đầu, vẫn khóc sướt mướt, liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt mình, nửa ống tay áo đã ướt đẫm.
Chàng không nói được nữa, cụp mắt nhìn nàng, một tay đặt trong túi áo, nắm lấy chiếc mùi soa bên trong, chàng siết chặt mùi soa trong tay nhưng không lấy ra.
Một hồi lâu sau.
“… Ta nói đến chuyện thứ hai. Người Nhật Bản kia, Azuma Shuji, ta biết hai người đang bên nhau. Có thể không như vậy được không? Có thể cách xa hắn ra một chút được không?”
Nàng khóc đến hoa mắt chóng mặt, cơ hồ quên mất cả chuyện này, cơ hồ quên mất cả lý do vì sao lại dứt khoát quyết tuyệt ra khỏi vương phủ, nhất định không chịu quay lại như vậy. Không phải vì Thải Châu, không phải vì cô đốt chỗ ở của nàng, tiểu vương gia khuyên nàng thông cảm cho Thải Châu, nhưng nàng vốn chưa từng hận cô ấy. Đúng vậy, nàng nhớ ra là bởi vì Shuji, là bởi Shuji, người vẫn luôn bảo vệ, đối xử tử tế với nàng, không tiếc đem tính mạng của mình ra giúp đỡ nàng, đã bị người này căm hận và hãm hại. Giờ chàng còn muốn nàng rời khỏi anh.
Nước mắt Minh Nguyệt ngừng rơi, nàng ngẩng lên, nhìn vào mắt chàng, lắc đầu: “Không thể… Không thể.”
Chàng xoay mặt đi, cẩn thận nghĩ xem “Không thể” của nàng là gì, vì sao lại “Không thể”, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Vậy…”
“Anh ấy rất tốt với em.”
“Có tính toán gì không? Sẽ về Nhật Bản với hắn?”
“Không phải là không thể.”
Chàng cười nhạt: “Không phải là hờn dỗi với ta đấy chứ?”
“Không phải.”
“… Vậy thôi. Em tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Chàng rút tay ra khỏi túi áo, muốn dặn mấy câu kiểu “Nếu có chuyện gì thì tìm ta”, nhìn nàng mặt khóc đến đỏ lựng nóng hổi nhưng bả vai vững vàng, lưng thẳng tắp, xem ra đã chín chắn dũng cảm hơn trước, nghĩ bụng mình nói với nàng mấy câu này cũng chỉ là thừa thãi, há miệng muốn nói tạm biệt, nhưng vẫn còn chút tham lam, tham lam nhìn mặt nàng, trong tham lam còn một câu nữa muốn nói.
Tiếng chuông tan học bỗng vang lên, đám nhỏ ầm ĩ la hét chạy từ phòng học ra sân chơi, có đứa thì sốt sắng hoảng hốt chạy đến nhà vệ sinh, hành lang ban nãy còn yên tĩnh nháy mắt đã ồn ào náo nhiệt. Minh Nguyệt thấy Hiển Sướng nói một câu, nhưng tiếng của đám nhỏ quá lớn, át mất tiếng chàng. Nàng hơi nóng nảy, bước lên trước một bước: “Ngài nói gì? Em không nghe rõ.”
“… Ta nói là… Ta nói để ta tự đi là được, em bận gì thì bận đi, không cần đưa tiễn.”
“… Vâng. Ngài…ngài bảo trọng.”
Chàng quay người đi, đưa lưng về phía nàng khoát khoát tay: “Cảm ơn em.”
Chàng trở lại với vòng tay dịu êm của bà chủ Cố Hiểu Đình, thấy ả đang đọc một cuốn tiểu thuyết, trên bìa viết hai chữ, tên là “Biển hận”. Chàng ngửa mặt nằm bên ả, thấy ả vừa đọc vừa lau nước mắt, bèn hỏi truyện gì mà cảm động thế. Cố Hiểu Đình nói, là bối cảnh những năm liên quân tám nước vào kinh thành, một cặp vợ chồng trẻ từ Bắc Kinh chạy nạn tới Thiên Tân bị lạc mất nhau, người chồng một mực đi tìm vợ, tìm không được, cho rằng vợ đã chết, liền ngày ngày hút thuốc phiện xua buồn khổ, rốt cuộc đến một ngày nọ lại tìm được vợ, khi ấy người chồng đã mắc bệnh nguy kịch, ngày gặp lại nhau cũng là ngày chết mất.
“Người vợ thì sao?”
“Người vợ xuống tóc làm ni cô. Về sau em trai người chồng tìm được nhà cô ấy, biết được cảnh ngộ của họ, thương cảm vô cùng. Nhưng chính anh ta cũng như vậy, lạc mất người con gái đính hôn cùng khi trước. Bản thân anh ta thủ thân như ngọc, nhưng đau khổ tìm người ta mãi mà không thấy tung tích. Một ngày nọ người em trai bị bạn bè kéo vào phường điếm uống rượu tiêu khiển, trông thấy cô gái bầu bạn lại chính là vợ chưa cưới của mình, nhất thời nước lạnh xối lưng, ngất đi. Lúc tỉnh lại, cô gái kia đã không thấy đâu nữa, từ đó người em cũng bước vào cửa Phật.”
Hiển Sướng nghe xong câu chuyện này, hồi lâu không nói gì, nghiêng người, đầu gối lên một cánh tay, ngẩn ngơ xuất thần. Mãi sau lại nghe Cố Hiểu Đình nói: “Cuối truyện còn kết một bài ‘Tây giang nguyệt’.”
“Đọc nghe thử xem.”
“Tinh Vệ nào đâu lấp biển hận, Nữ Oa cũng chẳng vá trời tình.
Nhân duyên đẹp là nhân duyên xấu, thường nghe quá lắm về chung đường.
Kết truyện công tử vô tình ấy, nào có thuyền quyên mà phụ bạc.
Xếp sao gian nan gặp điên đảo, đến đây mới biết đúng chân