Những gì Minh Nguyệt nói đêm đó sáng hôm sau nàng hoàn toàn quên sạch.
Shuji cũng làm như không xảy ra bất kì chuyện gì cả.
Chuyện cứ thế trôi qua, mọi thứ đều như không có gì phát sinh.
Mãi cho đến một hoạt động vào mười ngày sau.
Nhận lời mời của hiệp hội giao lưu văn hóa, truyền nhân của một trong những trường phái kiếm đạo nổi tiếng lâu đời nhất Nhật Bản, phái Cảnh Sơn, dẫn đầu một đám đệ tử tới Phụng Thiên biểu diễn. Kiếm đạo vốn bắt nguồn từ Trung Quốc, truyền vào Nhật Bản thời Tùy Đường, trải qua hơn một nghìn năm được các võ sư nghiên cứu phát triển đã hình thành nên phong cách chiêu thức đặc biệt, người luyện mặc khôi giáp kiểu Nhật cổ, hai tay cầm kiếm, dáng vẻ uy vũ tao nhã, chiêu thức đâm chém chú ý dồn lực lớn, vững vàng chuẩn xác, là một trong những môn võ rất có tính thưởng thức của Nhật Bản. Thiếp mời xem biểu diễn được đưa tới tay tiểu vương gia Hiển Sướng, chàng cảm thấy khá có hứng thú, lại đang rảnh, bèn quyết định đi xem một bữa.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở sân khấu lớn của Phụng Thiên bên dưới hoàng thành trong khu trung tâm. Hiển Sướng tới hơi muộn, tổng giám đốc dẫn chàng tới vị trí đã để dành sẵn, là một cái bàn hình vuông xếp thứ hai, bên trên bày trà bánh, mấy bàn bên cạnh còn có người quen, chàng đi qua chào hỏi. Để ý một bàn không xa trong bóng tối dường như có một khuôn mặt quen thuộc, tập trung nhìn kỹ, là người Nhật Azuma Shuji, ngồi chung một bàn với vài người bạn, cũng đang nhìn chàng. Ánh mắt Azuma Shuji vẫn bình tĩnh ôn hòa trước sau như một, đó cũng là dáng vẻ mà Hiển Sướng quen thuộc và căm hận nhất. Hiện giờ tình thế giữa hai người họ đã thay đổi, sự bình tĩnh và ôn hòa của Azuma Shuji vào mắt Hiển Sướng chính là khiêu khích trá hình.
Một ngọn lửa bốc lên trong lòng Hiển Sướng, vừa định đi qua, bỗng có người từ sau lưng kéo tay áo chàng, nhìn lại, là người bạn cùng hợp tác kinh doanh khai khoáng, cũng từng cùng nhau săn cáo săn lợn rừng, người kia nói: “Tiểu vương gia, không ngờ ngài cũng tới, đã lâu không gặp, bận gì vậy?”
Hiển Sướng thoáng sửng sốt: “Không bận gì cả.”
“Không bận gì mà sao không tìm được ngài thế, toàn là Bá Phương ứng phó cả?”
Hiển Sướng vẫn muốn quay đi tìm Azuma Shuji, người bạn sau lưng lại không chịu thả chàng: “Ngồi đâu thế? Tôi qua ngồi cùng được không? Tôi còn có lời muốn hàn huyên với ngài…”
Tiếng nhạc vang lên, màn sân khấu được kéo ra, võ sĩ độc diễn lên sân khấu, khán giả vỗ tay, Hiển Sướng buộc phải quay lại chỗ ngồi của mình, xem mà không yên, không đếm xỉa gì tới người bên cạnh đang nhỏ giọng khoác lác về việc kinh doanh của mình gần đây thuận lợi đến mức nào, nếu tiểu vương gia nhàn rỗi có thể đầu tư một ít cho y, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận…
Shuji bên kia cũng là nhận được thư mời, cùng đồng nghiệp đi xem biểu diễn. Trước khi mở màn, họ đang vừa uống trà vừa trò chuyện thuở thiếu thời đã đi học môn võ gì, Shuji nói mình hoàn toàn mù tịt về kiếm đạo, chỉ từng học vài năm judo. Chớp mắt, anh trông thấy Hiển Sướng đứng cách đó không xa đang nói chuyện với người khác. Đúng là chàng, dáng người cao ráo, trường bào tơ lụa, tâm trạng có vẻ không tệ, lúc nói chuyện đuôi mày khóe mắt luôn mang vẻ tươi cười không để tâm.
Hôm nay, Shuji đặc biệt muốn quan sát chàng thật tỉ mỉ, muốn nhìn xem người này rốt cuộc có chỗ nào tốt, muốn xuyên qua lớp da này nhìn thấu vào lòng dạ xấu xa đã mê hoặc Minh Nguyệt, lừa gạt nàng, giết hại nàng, lãng phí nàng.
Hiển Sướng đã chuẩn xác tiếp nhận được và cũng chuẩn bị đáp lại sự khiêu chiến của anh, nhưng chàng lại bị người khác gọi lại, không thể đi qua.
Shuji đã sớm nghĩ kỹ phải làm thế nào.
Màn độc diễn chiêu thức kiếm đạo kết thúc, kế tiếp là biểu diễn đối kháng giữa hai người và nhiều người, các võ sĩ đều thân thủ hạng nhất, kỹ thuật chiến đấu cao siêu, chiêu thức mới lạ, cả thính phòng vang dội tiếng vỗ tay như sấm dậy. Sau khi kết thúc biểu diễn, có một võ sĩ ra giao lưu với khán giả, truyền nhân phái Cảnh Sơn mời khán giả ngồi dưới lên sân khấu thay khôi giáp, cầm kiếm trúc, cùng sư phụ múa mấy chiêu. Shuji giơ tay xung phong, bạn anh tỏ ra khá kinh ngạc: Shuji hôm nay sao lại hoạt bát vậy.
Còn thiếu một người.
Phiên dịch cổ động khán giả người Trung hăng hái tham gia. Shuji đứng trên sân khấu phủ thêm khôi giáp, tay cầm kiếm trúc ước lượng. Anh đứng trên đài, mũi kiếm hướng về phía một người. Tiểu vương gia Hiển Sướng nhấp một ngụm trà, đặt chén lên bàn, lên đài chiến đấu.
Sư phụ hướng dẫn làm mẫu trước một chiêu tấn công vào bụng, kiếm trúc đặt ngang, đầu tiên rút về bên trái, song song xuất kích, đâm về phía bụng phải của đối thủ. Hiển Sướng và Shuji lúc này đều hướng mặt về phía thính phòng, đứng sau sư phụ bắt chước làm, động tác đều cân đối tiêu chuẩn, sư phụ gật đầu khen. Tiếp đó lần lượt làm mẫu vài chiêu thức tấn công vào đầu, vào bụng và động tác thủ, xong xuôi, sư phụ ra hiệu cho hai người đứng đối mặt với nhau, học bước chân tấn công và phòng thủ.
Tình hình chính là đã bắt đầu mất khống chế từ lúc đó.
Trong sát na Hiển Sướng và Shuji bốn mắt nhìn nhau, tay Shuji cầm kiếm trúc từ trên xuống dưới bổ xuống đầu tiểu vương gia. Hai người họ đều mặc khôi giáp, nhưng không đội trang bị bảo vệ đầu. Một kích này của Shuji hoàn toàn bất ngờ, xuống tay độc ác, như thể muốn lấy mạng Hiển Sướng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hiển Sướng đưa ngang kiếm trúc trong tay ra phía trước một cái, hất một kích của Shuji văng mạnh ra, tiếng nghe lanh lảnh.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc che miệng, hai người họ đã sáp vào nhau quần thảo. Dưới bổ trên chém, ngươi xông ta cản, đều có chút bản lĩnh, đều ra tay rất mạnh, đều đỏ ngầu hai mắt, đều quyết nổi sát tâm.
Các võ sĩ trên sân khấu thắc mắc: Đây có phải chiêu thức kiếm đạo đâu.
Khán giả bên dưới lại có người bắt đầu vỗ tay tán thưởng: Đây mới là hoang dã, đây