Thẩm Nhạn chỉ xong cũng không chờ hắn đáp lời, vội đưa chân muốn xuống ngựa nhưng y khựng lại giữa chừng, đưa đưa chân quơ quơ trong lòng như nổi báo táp.
Với không tới đất….?!
"Phụt –---." Diệp Chấn phì cười một cái, đưa hai tay ra cứu người đang đơ kia.
Hai tay hắn vòng qua nách y rất nhẹ nhàng nâng y lên rồi thả xuống ngựa, sau đó rất tự nhiên xoa xoa đầu y nói một câu thiếu đánh : "Ngoan, về ăn nhiều một chút cho mau lớn."
Thẩm Nhạn:!!!
Khốn kiếp, tên khốn kiếp!
Ta còn nhỏ! Còn phát triển!
Hừng hực dậm chân đi đến chỗ có nấm môi, lửa giận liền buông xuống nhìn mấy cái nấm thật đáng yêu nha.
Y không bắn cung được nhưng hái lượm mấy cái linh tinh thì không thành vấn đề!
Hôm nay Thẩm Nhạn mặc y phục màu xanh lam nhạt, giày cao, tay áo cùng chân quần ôm sát vào người càng thể hiện rõ dáng người mảnh khảnh của y.
Lấy vạt áo ra làm thành cái bọc di động đựng nấm, vươn tay nhẹ nhàng hái từng cây nấm đặt vào áo nâng niu như trứng.
"Các ngươi qua giúp." Diệp Chấn quay đầu nói với đám binh lính theo phía sau.
Có thêm người giúp rất nhanh liền hái được nhiều hơn, Thẩm Nhạn bảo dừng lại không hái nữa ăn cũng không hết chừa lại một số để chúng phát triển thêm sau này còn dịp y sẽ…khà khà.
Đưa chỗ nấm trong vạt áo cho binh lính lấy ra, y phủi phủi tay sau đó như tranh công nói với Diệp Chấn :" Thấy chưa, ta hái được rất nhiều nấm!"
Diệp Chấn cười cười vừa định đáp lời thì sắc mặt biến đổi hô to với y: "Nằm xuống!."
Thẩm Nhạn người nhanh hơn não dù không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, vừa nằm xuống, một cái bóng cao lớn nhảy ra từ trong lùm cây cách chỗ y hái nấm không xa.
Là hổ, không biết đã đứng chờ bao lâu nó chỉ chờ cho con mồi mất cảnh giác sau đó lao ra cho một kích chí mạng.
Thẩm Nhạn từ mặt đất ngửa đầu nhìn con hổ phi ngang người mà cứng đờ lông trên người đựng đứng lên, nếu lúc