Đợi khi giết được con hổ đã là nữa khắc sau đó, Diệp Chấn lạnh mặt rút kiếm ra khỏi đầu con hổ, thanh kiếm lóe ánh quang sắc bén ghim vào đầu hổ, máu chảy ròng ròng.
Mùi máu tanh bốc lên trong không khí khiến Thẩm Nhạn có chút buồn nôn, chân dù đã mềm nhưng nhìn một màn chém giết tàn khốc lúc nãy khiến dạ dày y không khỏe lắm, vội đứng lên tìm một góc cây nôn ra.
"Ọe, ọe –---." Thẩm Nhạn một tay ôm bụng một tay vịnh lấy thân cây không ngừng nôn khan, sắc mặt trắng bệch.
Thật đáng sợ, từ lúc nhìn con hổ hung hăng lao về phía Diệp Chấn đến khi nhìn Diệp Chấn đâm kiếm vào đầu nó thật sự là phim kinh dị đời thật!
"Không sao chứ?." Diệp Chấn giao chuyện còn lại cho binh lính xử lí bản thân dùng khăn trong tay áo lau sơ chỗ dính máu trên người cùng kiếm sau đó vứt khăn đi, cất kiếm lại vào vỏ, đi đến bên người y đưa tay vỗ vỗ lưng.
Thẩm Nhạn run lên một cái rồi cũng mặc kệ để cho hắn chạm vào người.
"Khụ, khụ, ta không s..." Lau lau khóe miệng Thẩm Nhạn quay lại nói với hắn.
Chưa kịp dứt lời liền trợn mắt lên cũng không kịp cảnh báo mà nắm lấy vai Diệp Chấn làm một cú xoay người, hoán đổi vị trí của cả hai.
Phụt –---- Diệp Chấn mở to mắt ra nhìn mũi tên cắm phía sau Thẩm Nhạn, chưa thấy là ai ra tay thì tên từ tứ phía bay đến chỗ hai người, hắn nhanh tay ôm lấy eo của người ngã vào lòng liên tục lùi ra phía sau núp vào một thân cây to né tên.
"Khụ." Thầm Nhạn được ôm vào lòng hắn cả người run run lên sau đó ho ra một ngụm máu tươi, vai trái y rất đau.
"Ngươi chịu một lát, ta lập tức đưa ngươi tìm thái y." Diệp Chấn đưa tay điểm điểm vài nguyệt vị trên người y giúp người cầm máu, lại nhìn vị trí của mũi tên trầm mặc.
Nếu không phải Thẩm Nhạn thấp hơn hắn làm cung tên lệch ra một khoảng thì chắc chắn mũi tên sẽ cắm vào tim.
Nhắm chuẩn vị trí tim của hắn như vậy chắc hẳn đã đợi rất lâu, xem ra con hổ trước đó