Kawasaki Maki gần đây đến Sicily, liền được nhiệt liệt hoan nghênh, đứng mũi chịu sào chính là bác sĩ Shamal.
Toàn bộ hành trình mộng bức mà nhìn Shamal xông tới, sau đó bị Hibari Kyoya không chút lưu tình nào mà ngoan tấu một phen.
"Thật là, ai dám trêu chọc chứ." Kurokawa bất đắc dĩ lắc đầu, một bên ôm Sasagawa trong ngực.
Cậu tùy tiện mà cười nói:"Hình như tớ chưa thấy cậu ta trêu chọc cậu."
Tên thần kinh thôi nào đó hoàn toàn không nhận ra rằng lời nói của mình đã đánh trúng vào lòng tự trọng mẫn cảm của cô gái, giây tiếp theo, cậu liền chịu thảm thống giáo huấn.
"Cậu là đại ngu ngốc!"
"Ai ai tớ sai rồi! Rất đau!"
"Phốc......"
Kawasaki Maki nhịn không được cười ra tiếng.
Mọi người nói đùa với nhau để khiến cô cảm nhận được thiện ý, đều nói giỡn, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"À, sau này thỉnh chiếu cố nhiều hơn."
Một lần nữa sinh hoạt ở cái nơi thành thị xa lạ này, còn gặp phải đối mặt với vấn đề bất đồng ngôn ngữ, bạn bè tốt nhất Nozaki Ryoko cũng không ở bên người, thoạt nhìn tiền đồ không trong sáng.
......!Bất quá, nói như vậy, cô có thể nhìn thấy Hibari Kyouya mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, Kawasaki Maki nhếch lên khóe miệng, trộm ngó anh liếc mắt một cái, lại bị đối phương vừa vặn bắt được.
Hibari Kyouya nhướng đôi lông mi thon dài, ý bảo có vấn đề gì sao.
Cô lung tung xua tay, cười đến như một kẻ ngốc.
Cái này là có thể yên tâm thoải mái vẫn luôn theo bên người đi!
......!
Kể từ khi nghỉ việc giáo viên của mình, Kawasaki Maki liền đi theo Hibari Kyoya, nói là như thế, chẳng qua xử lý một ít văn kiện bình thường mà thôi.
Đại đa số thời gian đều là ăn không rồi ngồi, sau đó luyện công phu uống trà, làm bộ lơ đãng mà nhìn lén liếc mắt một cái.
Liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái......!
"Cái gì, nhàm chán như vậy á." Kurokawa nghe được hành trình một ngày của cô, kinh ngạc nói: "Mỗi ngày đều là như thế này?"
"A."
Haru Miura thì ngược lại, cô ấy chắp tay trước ngực, vẻ mặt hâm mộ: "Quào! Miura cũng muốn mỗi ngày đều nhìn Tsunayoshi như thế!"
"Có thể thấy từ biểu tình của Maki, các cậu thật sự hạnh phúc nha."
Kawasaki Maki cười cười, đôi mắt gật đầu với Kyoko Sasagawa ôn nhu:" Không có nhiều cơ hội gặp mặt mấy năm nay, cho nên tổng cảm thấy có chút tiếc nuối."
Kurokawa nhún vai:" Nếu mỗi ngày tớ nhìn chằm chằm bình gia hỏa kia, nói không chừng sẽ nhịn không được hung hăng tấu anh ấy."
"Thật là, gia hỏa kia trong miệng cậu chính là anh trai tớ."
Kyoko Sasagawa cười oán trách một tiếng, đối với hành vi cô ấy tỏ vẻ không có cách.
"Các cậu cũng rất hạnh phúc đấy, có thể nhìn thấy mọi thứ từ đôi mắt của nhau."
"Anh ấy trừ bỏ đánh nhau cái gì cũng không biết cả!" Kurokawa không khỏi đỏ mặt.
Kawasaki Maki trêu chọc nói: "Mặt đỏ à nha!"
Các cô gái vui cười nói chuyện với nhau một hồi, đột nhiên, cửa bị mở ra, ánh mắt Kawasaki Maki vừa lúc va chạm với Hibari Kyouya, người đàn ông tóc đen lộ ra ngữ khí ôn hòa độc nhất vô nhị.
"Đi thôi."
"Được."
Sau khi tạm biệt những người khác, cô ngoan ngoãn đi theo.
Dư lại còn mấy người uống nước trái cây trầm mặc một hồi.
Sau một lúc lâu, thanh âm Haru Miura phát điên nói ra tiếng lòng của các nàng: "Vừa rồi họ show ân ái đúng không!"
—— ừ, chân tướng là thế.
......!
Hiển nhiên, các nàng đã chịu không ngừng đả kích tại đây.
Bữa tối hiếm hoi của năm nay, Kuraudo cao ngạo từ trước đến nay không tham gia nhưng lại phá lệ bước vào địa điểm, đương nhiên, bên người Kawasaki Maki đi theo toàn người lạ mặt.
Mỹ danh rằng "Hít thở không khí".
Cho nên phần tử nào đó chiến đấu cuồng nhiệt đem vợ mình coi như sủng vật tới dưỡng hay sao hả!
Kawasaki Maki không quản nhiều, cô ngồi ở góc trên sô pha, cao hứng phấn chấn mà ăn bánh kem, Hibari Kyoya ngồi ở bên cạnh chống cằm, có chút chán đến chết mà nhìn cô.
"Chóp mũi có bơ."
Cô nghe được một tiếng nhàn nhạt nhắc nhở, không khỏi đỏ mặt, vội vàng cầm