"Như vậy, sao cậu lại tới đây một mình?"
Đôi mắt màu nâu Vongola Juudaime đầy ôn hòa ý cười, nhìn xuống đứa trẻ trước mặt.
Chỉ thấy đứa nhóc chỉ mới ba bốn tuổi, khuôn mặt trắng nõn thịt đô đô, cố tình một đôi mắt non nớt ninh khởi độ cung sắc bén, mặt cứng nhuyễn manh muốn bài trừ bộ dáng đằng đằng sát khí, khiến người ta buồn cười.
"Con muốn trở thành hibari!"
"Ừ? Vì cái gì?" Anh ta có chút buồn cười hỏi.
Sawada Tsunayoshi nghe thế, phốc mà cười ra tiếng.
Hắn hành vi xúc phạm tới Hibari Yukie nói càng ủy khuất, đôi mắt ngăm đen ướt dầm dề, còn phải cố giả bộ kiên cường, nhưng mà hốc mắt phiếm hồng đã đã bán đứng bé "Hai ngày Maki không ôm con......"
Sawada Tsunayoshi nghe thế, phốc mà cười ra tiếng.
Hành vi xúc phạm của anh ta tới lòng tự trọng yếu ớt của Hibari Yukie, đối phương buồn bực mà rút tonfa tự chế trên eo, bày ra tư thế muốn một mình đấu.
"Con không phải Hibari, con phải làm đại mục thứ mười một!"
"Sao sao, vẫn là thỉnh con thủ hạ lưu tình đi."
Sawada Tsunayoshi mỉm cười, nhìn thấy thân ảnh càng ngày càng gần, liền chào hỏi.
"Maki, cô đến rồi."
"Xin lỗi, cho anh thêm phiền toái rồi."
Kawasaki Maki đi ba bước hai bước, trước khi Hibari Yukie có thời gian phản ứng, một tay ôm cậu nhóc vào trong lòng ngực, nửa tức giận nửa bất đắc dĩ nói: "Sao con lại chạy lung tung, không biết mẹ tìm con lâu rồi sao?"
"Con sai rồi..."
Hibari Yukie cúi đầu tỏ vẻ buồn bã, thần thái uể oải, nhưng vẫn theo bản năng mà ôm cổ cô, dường như làm nũng chôn vào ngực mẫu thân đại nhân nhà mình.
"Thật là không có biện pháp với con." Cô lắc đầu, mỉm cười xin lỗi Sawada Tsunayoshi, ôm Hibari Yukie về nhà.
"Động vật ăn cỏ kia ở đâu ạ?"
"Người đó là ba con, đừng không lễ phép như vậy."
"Hừ."
"Không ngoan thì hôm nay buổi tối cho con ăn gấp đôi tempura."
"......!Baba đâu ạ?"
"Lúc này mới nói sao." Kawasaki Maki cười sờ sờ đầu nhóc, "Ba con có nhiệm vụ, hẳn là buổi tối mới trở về."
Hibari Yukie nghe thấy câu trả lời, trong lòng đang âm thầm cầu nguyện càng muộn càng tốt, hận không thể táo bạo gia hỏa nào đó vĩnh viễn biến mất.
......
Về đến nhà, buổi trưa Kawasaki Maki đọc truyện cho con trai bảo bối, giọng nói có điểm khàn khàn.
Khi Hibari Yukie còn nhỏ, cô vì dỗ thằng nhóc ngủ, nên mỗi ngày buổi tối đều thường đọc một số câu chuyện thú vị mỗi đêm.
Sau đó, để đảm bảo rằng cô ở lại lâu hơn, Hibari Yukie dùng nghị lực cường đại đến nửa đêm.
Kawasaki Maki sủng nhóc, cũng không trách cứ cái gì, ngược lại động vật ăn thịt nào đó vài đêm không ngủ được với vợ, khó được tức giận, liền đem cậu nhóc đập một trận, xách vào phòng khóa trái cửa.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai cha con hoàn toàn sụp đổ.
Hibari Yukie tự nhận bị nhục nhã, bởi vậy quyết định muốn xử lý phụ thân, bước lên tân Hibari.
......!Nguyện vọng đích xác rất tốt đẹp.
Nhưng thật ra Hibari Kyoya một chút cũng không coi cậu nhóc như một đứa trẻ, đánh mặt mũi bầm dập cũng không để trong lòng.
Kawasaki Maki rất đau lòng, nhưng sau vài lần thằng chồng mình đợt tấn công "Nhắc tới liền lên giường", quyết định coi như không nhìn thấy.
Thân là con trai của Hibari Kyouya, cậu nhóc từ nhỏ đã khác người.
Quả nhiên, Hibari Yukie không cô phụ kỳ vọng của cô, cho dù bị thu thập rất thảm, rầm rì về trên giường nằm cả đêm, ngày hôm sau liền mãn huyết sống lại.
Đích xác di truyền thể chất nhanh nhẹn dũng mãnh từ Hibari Kyoya.
......
Khi đến giờ làm bữa tối, Hibari Yukie vẫn giống như bánh dẻo nhỏ quấn lấy cô không bỏ.
Kawasaki Maki mấy phen khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mảnh đất đến phòng bếp, một người ở nấu cơm, một người ở nghiêm túc biết chữ, không khí nhưng thật ra vô cùng hài hòa.
"Mụ mụ."
"Làm sao