Tác giả: Vi Sinh Noãn
Kouen biết được đầy đủ sự kiện nướng bồ câu đã là ba ngày sau.
Hôm đó, Kouen hiếm khi nhàn nhã, dùng xong bữa tối thì vào thư phòng đọc sách, đang đọc đến đoạn khó hiểu làm anh đau đầu nhất trong tấm da dê viết bằng văn tự Toran thì Konan bưng trà tiến vào. Thừa dịp Kouen phẩm trà, Konan thuật lại toàn bộ việc mình xúi giục Judal đi nướng bồ câu ăn.
Konan dùng lời thông minh, cụp mi rũ mắt đứng trước án. Kouen nhìn là biết cô đang làm vẻ thôi, hoàn toàn không có ý nhận sai chút nào hết.
"Trả thù Koumei rất quan trọng với nàng?" Kouen không phán đoán ngay, mà tò mò hỏi Konan.
Konan vốn báo cáo với Kouen, Kouen hỏi thì trả lời đúng sự thật.
"Đúng vậy, vì như thế lòng ta mới cân bằng. Koumei-sama đưa cho ngài thế lực một phương cùng một Hoàng tử phi tượng trưng, tặng cho ta lại là tuyệt lộ. Tuy nói có lẽ đại khái Koumei-sama giống Kouen-sama, cho rằng ngài sủng ta nên chuyện có Vương phi cũng không khiến ta bối rối nhiều..."
"Ta không nghĩ như vậy, ta nghĩ gì hẳn nàng hiểu chứ." Kouen ngắt lời Konan, cười như không cười chỉnh lại cho đúng.
Konan dừng một chút, nghe lời sửa miệng, "Koumei-sama hẳn là nghĩ chuyện có thêm một Hoàng tử phi cũng không khiến ta bối rối, nếu thực sự có ảnh hưởng thì cậu ta cũng vui vẻ đứng xem. Cậu ta cũng không có ác ý muốn đẩy ta vào chỗ chết, là chân thành suy xét cho ngài. Nhưng sự chân thành đó suýt đã gϊếŧ ta cũng là thật, may mà Kouen-sama là một nam nhân tốt mới hoá giải nguy cơ cho ta. Ta đã từng cận kề cái chết, lúc nói "thỉnh gϊếŧ ta trước" với Kouen-sama cũng đã suy nghĩ kỹ, cho nên đối với Koumei-sama đẩy ta vào bóng ma tử vong, không làm gì thì ta nghẹn không chịu được, không chịu được thì sẽ luôn nghĩ về nó. Koumei-sama thích những con bồ câu đó, nhưng cũng chưa đến mức ảnh hưởng công vụ, ta cũng không có làm quá mà? Những con còn lại ta tính chờ Koumei-sama đại hôn thì đồng loạt thả cho chúng bay, càng vinh dự và xinh đẹp, không phải sao?"
Konan chân thành nhìn Kouen.
"Nói đạo lý rõ ràng, thật ra tác phong của nàng vẫn trước sau như một thôi, lấy lắm cớ như vậy làm gì."
Vốn nên là lời trách cứ, bị Kouen nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, thoáng chốc mang thêm ý sủng nịch. Anh buồn cười trêu chọc, "Nàng và Koumei cũng thật là.... Nếu không có ta, có phải đến mức không gϊếŧ đối phương thì không yên không?"
Thái độ của Kouen hiển nhiên là không truy cứu. Đây vốn không phải chuyện gì lớn, Koumei vẫn xử lý công vụ như thường, sẽ không chỉ vì mấy chục con bồ câu mà tụt IQ làm ra hành động cáo trạng, nếu Konan không nói, Kouen căn bản không biết.
Hoàn thành xuất sắc mục đích báo cáo, Konan nhẹ nhàng hẳn, thuận miệng chế nhạo: "Nếu không có ngài, ngài cho rằng ta sẽ ngu ngốc đối lập với Koumei-sama?"
Kouen ngẩn ra, đáy lòng chợt loé qua tia không vui... Xem như tức giận? Nếu không có anh, Đông chinh tiến tới Tenka hẳn sẽ do Koumei lãnh đạo, người Konan quy hàng sẽ đổi thành Koumei, như vậy...
"Kouen-sama?"
Mãi lâu sau không có được đáp án, thần sắc Kouen lại nghiêm túc, Konan nhẹ nhàng vỗ vai anh, thu được Kouen cau mày thoáng nhìn qua, sau đó hoa mắt một cái đã bị anh ôm vào lòng.
"Nếu đổi là Koumei Đông chinh đến Tenka, nàng sẽ làm thế nào?"
"Lựa chọn của ta sẽ không thay đổi, vẫn sẽ đi quy phục, nhưng nói vậy kết quả sẽ khác đi rất nhiều. Koumei-sama có nhận ta hay không là một vấn đề, nếu nhận thì sau khi Đông chinh kết thúc sẽ ném ta ở Tenka, hoặc vì bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân sẽ xử tử ta, nếu không cần, ta sẽ dùng con dân Raku cùng nhau chống lại hiểm cảnh. Hy sinh cho tổ quốc thì ta không làm được, sau khi Raku bại thì đào vong tới Leam hoặc Magnoshutatt đi."
Cứ việc vẫn có từ làm Kouen không vui, nhưng nghe được suy nghĩ này của Konan, Kouen lại cảm thấy thoải mái hơn.
"Sao thế? Ngài lo giá trị vũ lực của Koumei-sama không đủ, không bắt được Tenka? Hẳn là không đâu, nếu không có ngài, quân đội tiến công năm đó sẽ là Koumei-sama, hắn cũng sẽ trưởng thành theo cách khác? Cho dù không đạt được tới tiêu chuẩn của ngài, tốt xấu cũng không đến mức ngay cả năng lực sinh tồn cũng có vấn đề như bây giờ." Konan nằm trong lòng Kouen, cười tủm tỉm bôi đen Koumei.
"Nhưng dù thế nào cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, có lẽ sẽ tốt hơn, có lẽ sẽ xấu hơn, giả thiết này không có ý nghĩa thực tế gì lắm, nghĩ nhiều lại là lo sợ không đâu. Khó có khi ngài nghe lâu như thế lại không ngắt lời, hơn nữa vừa mới bắt đầu còn nhẹ nhàng thở phào một cái. Ai nha, có chuyện gì đúng không, Kouen-sama?"
Konan chọc chọc chòm râu của Kouen, cười đến giảo hoạt.
"Được rồi, nghiêm túc chút đi."
Kouen bắt lấy tay của Konan, hơi dùng sức kéo cô ra khỏi lòng mình, để cô đứng bên cạnh.
"Nàng tới đúng lúc lắm, có một vài việc ta muốn hỏi cái nhìn của nàng."
"Về... Cái này sao?"
Konan dựa bên án thư, đầu ngón tay lướt qua tấm da dê còn đang mở đặt trước mặt Kouen, chỉ vào một hàng chữ Toran phức tạp trong đó.
Konan biết văn tự Toran, trước là sensei dạy, sau là Kouen dạy. Bây giờ Konan đang chỉ lên một từ - "thế giới".
"Ngài đang hỏi một vấn đề làm ta khó xử đó nha." Konan nhấp miệng cười khổ.
"Không sao, vì suy nghĩ của nàng và ta khác nhau, ta muốn nghe cách giải thích của nàng, nói nghe đi."
Quan điểm của Konan và anh khác nhau khá nhiều, điểm này Kouen hiểu trong lòng. Chung quy là Konan rất ngoan, lúc Đông chinh thì ra sức, vâng theo quyết định của anh, làm nữ nhân của anh thì thận trọng từ lời nói đến việc làm, dù anh không để ý cũng sẽ cẩn thận tránh đi khi anh có công vụ. Kouen cho rằng không cần phải mạnh mẽ sửa lại lý niệm của Konan, có khi nghe ý tưởng của cô một chút cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Ngài sẽ thất vọng, Kouen-sama."
"Ta muốn biết, cái nhìn của nàng về thế giới này."
Ý chí của Kouen không thể dao động, Konan khuyên lại một lần cũng không có kết quả, đành phải tòng mệnh.
"Nói ngắn gọn, ta cho rằng đây là một thế giới kỳ quái."
"Kỳ quái?"
"Đúng vậy, cách thế giới này tồn tại quá kỳ quái. Kouen-sama từng nói ngài đã hỏi Djinn, các Djinn tự xưng là do vua Solomon sáng tạo ra, nhưng lại không chịu để lộ nửa lời về vua Solomon. Như vậy, vua Solomon, Djinn, mê cung, kim thần khí, những thứ đó tồn tại thế nào, có ý nghĩa gì với thế giới này đây?"
"Mấy năm trước, khi mê cung đầu tiên đột nhiên xuất hiện, bị Sinbad kia chinh phục, vì sức mạnh và khối tài sản khổng lồ, khiến thế nhân xua như xua vịt, nhưng vì sao mê cung phải xuất hiện chứ? Vì dâng hiến sức mạnh và tài phú cho người chinh phục, cho bọn họ năng lực có thể thay đổi thế giới sao? Vì sao lại có các vị vua do Djinn lựa chọn? Có tư chất trở thành vua? Như