Tác giả: Vi Sinh Noãn
Gần đây, Kouen rất hưng phấn, tinh lực dư thừa không có đất dụng võ nên thích lăn lộn Konan.
Dăm ba bữa thì cũng thôi, nhưng một tuần liên tục không thể ngủ ngon làm Konan tức giận, ném cả người và gối ra ngoài cửa, bảo Kouen ít nhất một tuần đừng về.
Lúc trước Kouen không có như vậy, nên Konan cân nhắc có phải có nguyên nhân gì phía sau không, nhưng thấy Kouen không để ý lắm mà nằm thư phòng, thật sự là nhàn đến hoảng, quy kết ra tình cảm của cô và Kouen sâu đậm hơn năm trước, nên Kouen "đương nhiên" muốn ôn tồn nhiều hơn năm ngoái.
Qua tân niên là thêm một tuổi, Konan đã tròn 21, xem như 22. Tuy thân phận thấp, nhưng tết đến, Kouen vẫn dẫn cô đến bái kiến Kou quý phi. Kou quý phi không cho Konan sắc mặt tốt, ngoài sáng trong tối đều phúng cô mấy năm rồi còn không có thai. Nếu thời cuộc cho phép, Konan cũng nguyện ý sinh một đứa cho vui, nhưng Kouen lại không có tính toán đó, một mình cô thì sinh được chắc. Konan vô tội bị răn dạy, còn không thể nói rõ tình hình thực tế, nghĩ đến đây, cô cũng thản nhiên cho Kouen uỷ khuất ngủ thư phòng tiếp.
Kouen bị gối đập ra ngoài, nghĩ lại cũng chỉ có thể thở dài, thân thể Konan yếu ớt, tính chờ thêm hai ba ngày nữa cô hết giận là tốt rồi.
Mười lăm tháng giêng, tết Thượng Nguyên.
Hoàng đế và Hoàng hậu ban ngự yến trong cung, các phi tần có liên quan cùng vui, các hoàng tử công chúa ở ngoài tự chơi với nhau đi. Nhị công chúa đến Thất công chúa đã xuất giá đều ở nhà chồng, Kouen mời các đệ đệ muội muội còn lại đến phủ tụ tập.
Kouha đến sớm nhất, thừa dịp nhàn nhã bàn luận võ nghệ với Kouen. Koumei gần trưa mới tới, cậu thản nhiên nói rõ là mình tới cọ cơm trưa nhà Hoàng huynh. Kougyoku sau giờ Ngọ mới đến, không hề nghi ngờ gì là cô bé dẫn theo cái đuôi Judal to đùng đến theo. Nửa canh giờ trước giờ tiệc tối, Hakuei cũng dẫn Hakuryuu đến rồi.
Huynh muội mấy người hiếm khi có cơ hội tụ tập, lại không nói chuyện quốc gia đại sự, không khí hoà hợp. Hakuryuu không quen trường hợp thế này lắm bị Judal quấn lấy nên cũng không bị vắng vẻ.
Mãi đến khi khai tịch, Konan cũng chưa từng xuất hiện, Kouha mở miệng dò hỏi, Kougyoku cũng gật đầu hỏi theo.
"Thân phận Konan không đủ, nàng không muốn quấy rầy gia yến của chúng ra. Rượu hoa quế và nguyên tiêu đều là do Konan chuẩn bị, mấy đứa nếm thử đại biểu tâm ý là được."
Đáp án Kouen đưa ra rất hợp lý, Kouha và Kougyoku không có hỏi nhiều, Hakuei và Hakuryuu vốn đứng ngoài cuộc, chỉ có Koumei và Judal biết nhiều hơn, chắc chắn rằng "thân phận không đủ" chỉ là lý do của Kouen mà thôi.
Đoán chừng Hoàng huynh và Hoàng tẩu nhà mình có vấn đề gì rồi, Koumei không định lắm miệng, kinh nghiệm thứ nhất, tình cảm của họ rất tốt, kinh nghiệm thứ hai, nếu cậu lắm miệng thì người bị bắt nạt chỉ có cậu thôi!
Judal cũng nhìn ra vấn đề, nhưng không thông minh câm miệng như Koumei, cậu ngậm đồ ăn trong miệng, má trái phình lên, cười xấu xa nói mơ hồ: "Kouen, sợ là ngươi phải cấm dục lâu lắm nhỉ?"
Câu nói của Judal làm mấy người còn lại giật mình.
Thìa của Hakuei run lên một chút, suýt nữa làm rơi nguyên tiêu xuống, cô ấy rất nhanh khôi phục bình thường, vỗ lưng thuận khí cho Hakuryuu đang bị sặc. Kougyoku đỏ bừng mặt, nhớ tới chuyện bị Judal trêu cợt hai năm trước, gục sâu đầu xuống dùng ống tay áo che mặt. Kouha dứt khoát lấy đũa chọc một viên nguyên tiêu nhét vào miệng Judal, dùng đồ ăn lấp kín miệng không cho cậu ta nói nữa.
Hai má của Judal đều phồng lên, "ô ô" hai tiếng hoàn toàn không ai hiểu. Kouen nâng khoé miệng tạo thành một nụ cười quỷ quyệt: "Hương vị nguyên tiêu Konan làm không tồi, ngươi ăn nhiều thêm mấy viên đi Judal."
Koumei lập tức nói sang chuyện khác, nói đến hội đèn lồng ở dân gian. Tết Thượng Nguyên, trong cung cũng treo hoa đăng, các cung nữ khéo tay cũng sẽ làm ra những chiếc đèn lồng tinh xảo, hoa đăng ở dân gian tất nhiên đơn sơ hơn trong cung nhiều, nhưng thắng ở điểm không khí vô cùng náo nhiệt và vui mừng.
Chuyển đề tài xong, huynh muội mấy người từng người kể chuyện thú vị mình biết, một bữa tiệc coi như là náo nhiệt tận hứng. Buổi tiệc kết thúc đã là quá giờ Hợi (9 giờ), Judal không muốn hồi cung sớm, Hakuryuu nhớ tới hội đèn lồng mà Koumei miêu tả muốn dẫn chị mình đi, nên Judal kéo Kougyoku, Hakuryuu thì khuyên được Hakuei, hai nhóm đi xem hoa đăng.
Koumei kể đến sinh động, nhưng bản thân cậu lại không thích chen chúc trong biển người, tiệc tan thì về phủ làm trạch tiếp.
Kouha về cung ngủ dưỡng nhan nên không đi, nhưng lúc trước nhìn ra manh mối sự việc, nên cậu kiến nghị Kouen có thể dẫn Konan đi xem.
"Chị Nan là nữ tử, ít nhiều gì chắc cũng thích những thứ này."
Suy xét một lát, Kouen cảm thấy Kouha nói có lý, mạo hiểm dù bị đá từ ngoài cửa vẫn đi tìm Konan, không ngờ cô không ở trong phòng.
Kouen tìm một vòng, cuối cùng tìm được cô trong thư phòng của mình. Konan ôm gối ôm vốn là của cô bị ném ra cửa, nằm nghiêng trên giường của anh, trên cái bàn lùn cạnh giường có đặt một bầu rượu sứ màu ngọc và một cái chén, con sóc nâu đậm ngồi xổm một bên.
Nhóc lười thừa dịp ngày hội được ăn đồ ăn ngon hơn, Konan nhìn nó kẽo kẹt gặm cắn một viên kẹo đậu phộng to không chớp mắt.
"Kouen-sama, bữa tiệc kết thúc rồi sao?"
Nghe thấy động tĩnh, Konan ngẩng đầu, thấy là Kouen, Konan một tay ấn trán, chậm rãi ngồi dậy.
Kouen cầm lấy bầu rượu quơ quơ, chỉ còn lại khoảng một phần ba, nâng tay chạm vào mặt Konan, chỉ thấy tay nóng lên.
"Ta không có say mà, Kouen-sama."
Konan cười nhạt, cầm tay Kouen, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.
Kouen cũng không phản bác, ngồi xuống bên giường.
"Sao lại chạy tới đây?"
"Muốn thử xem nha." Vấn đề của Kouen làm Konan buông tay anh ra, ngả mình về giường, "Muốn thể nghiệm cảm giác ngủ trong thư phòng của Kouen-sama một lần."
"Cảm giác thế nào?"
"Không có khung giường và màn giường nên không yên lòng, sợ nghiêng người sẽ ngã xuống đất, chỉ có một tấm đệm mỏng, vừa cứng vừa cộm."
"Sau đó thì sao?"
Kouen nhìn Konan cố tình nghiêm túc lên, buồn cười nâng nay nhéo mặt nàng.
Konan cắn môi dưới, không vui tránh đi, không đáp mà hỏi lại, "Ngài tìm ta có việc?"
"Hội đèn lồng trên phố, có muốn đi không?"
"Không đi!" Konan không cần suy nghĩ, chém đinh chặt sắt từ chối.
"Nàng không có hứng?"
"Trái phải cũng chỉ có đèn lồng, chỉ có mấy cái đẹp, đi 50 trượng (hơn 170m) là xem đủ rồi. Ta không cần vì mấy cái đèn lồng mà để Kouen-sama bị mấy nữ nhân không liên quan đầy trên đường nhòm ngó."
"............"
Kouen không nói gì, người nên không vui khi đồ của mình bị người ta nhìn trộm là anh mới đúng mà? Cô còn làm khó dễ trước.
"Còn đang giận?"
"Ta không giận, từ lúc bắt đầu đã không giận. Nếu tức