Tác giả: Vi Sinh Noãn
Kousame lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Thân là một bé trai giống phụ hoàng và anh Kaku, tương lai sau này sẽ là một nam nhân thiết cốt tranh tranh, bé không biết mình có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành thế này để làm cái gì nữa, làm đối thủ vừa thấy đã kinh vi thiên nhân, thẹn không nói lên lời, tự biết xấu hổ chắc?!
Kousame cảm thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn bé luôn là cô đơn (dường như đứa con trai này cũng không thích ta), ánh mắt mẫu hậu nhìn bé luôn là tiếc hận (xinh đẹp như vậy thì sau này tìm cô gái xứng đôi kiểu gì), nhưng mà có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại không phải con gái, hoặc là nói không phải con gái lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng không phải do bé quyết định mà!
Tuy rằng ánh mắt anh Kaku nhìn bé phần lớn là may mắn, Kousame cũng hoàn toàn không cảm động một xíu nào hết! Mỹ mạo của bé chỉ làm anh Kaku cảm khái không hổ bé cũng là con của mẫu hậu, mà có bé rồi anh Kaku lại càng thêm phóng túng ham chơi.
Đây là kiểu hoàn cảnh trưởng thành bất lương đến mức nào cơ chứ? May mà Kousame không chỉ có khả năng tránh những ảnh hưởng tiêu cực trong quá trình trưởng thành mà còn trở thành một chỗ dựa đáng để người dựa vào, Kousame tự cảm thấy thật sự không dễ dàng gì.
****
Kousame hoàn toàn trái ngược với Koukaku. Trong bụng mẫu hậu thì làm ầm ĩ, ba tháng đầu, Konan ăn gì nôn đó, lúc lộ bụng thì chân rút gân, sưng vù, vân vân.... Kéo nhau tới. Lúc sinh thì cả trên dưới Hoàng cung đều lo lắng đề phòng, kết quả bé sinh vô cùng thuận lợi, trước sau chỉ hết một canh giờ.
Lúc còn trong tã lót, Kousame đã khác ông anh Koukaku thích khóc nháo của mình rồi, vô cùng an tĩnh ngoan ngoãn.
Lúc Kousame tròn một tuổi, tới lúc chơi được, Koukaku nhờ có em trai mà lĩnh giáo đủ loại đùa bỡn mẫu hậu dùng lên người mình năm đó. Khi lựa chọn "Cùng em trai bị mẫu hậu chơi đùa" và "Cùng mẫu hậu chơi đùa em trai", Koukaku hoàn toàn không do dự chọn vế sau.
Vì thế, Kousame từ bé đã bị tôi luyện trong khốn cảnh, nghịch cảnh cũng không thay đổi được bé, vừa không phải bùng nổ trong im lặng, cũng không chết đi trong im lặng, mà là im hơi lặng tiếng hóa giải khốn cục.
****
Lúc Kousame ba tuổi, nhóc lười chết.
Nhiều năm ở bên Konan, vì có Rukh thuộc tính sinh mệnh hỗ trợ nên đã vượt qua tuổi trung bình của mấy con sóc sống đến mười bảy mười tám tuổi, nhóc lười cuối cùng vẫn chết đi.
Sớm tại lúc Konan hoài thai Koukaku, cô đã nghĩ tới việc đưa nhóc lười về rừng cây lúc xưa, cũng để nó có cơ hội xây tổ lập gia đình. Nhưng nhóc lười đã rời khỏi đó quá lâu, không chịu trở về, lúc đi qua đồng cỏ và rừng cây, móng vuốt của nó bám chặt lấy bánh xe ngựa của Konan không bỏ, cuối cùng Konan dẫn nó quay về.
Năm cuối cùng trong đời, nhóc lười già mất sức sống biến thành con sóc lười đến tận xương, cả ngày ngủ trong cái ổ thoải mái không chịu hoạt động. Từ sau khi có thai Koukaku lại bắt đầu sơ sót trong việc chiếu cố nhóc lười, có khi mười ngày nửa tháng cô mới nhớ tới xem nó, ngày thường toàn quyền giao nó cho Teiran, Konan áy náy trong lòng, cũng lên tinh thần tới chăm sóc nó.
Koukaku đương nhiên không thích nhóc lười chiếm bớt lực chú ý của mẫu hậu nhà mình, năm hai tuổi, bé Kousame vốn còn cần được người khác chăm sóc lại chủ động yêu cầu cùng mẫu hậu chăm sóc nhóc lười. Kiên trì tự mình bóc đậu phộng, Kousame từng bị vỏ đậu phộng đâm vào móng tay; kiên trì tự ôm nhóc lười từ rương gỗ nó sống ra khỏi phòng cho nó phơi nắng, Kousame từng bước hụt cầu thang mà ngã, mình bị trẹo chân nhưng lại nâng rương gỗ của nhóc lười lên trên đầu, nhóc lười bình yên vô sự.
Konan cũng không biết vì sao con trai nhỏ lại để bụng nhóc lười như vậy, nhưng thấy bé không khóc không nháo chịu đau đến dứt khoát như vậy, Konan không thể ngăn cản.
Ngày nhóc lười chết đi, thời tiết tốt, Kousame giống ngày thường ôm rương gỗ đến đình viện, Konan đứng ở cửa hiên nhìn bé. Kousame bước đi vững vàng, không còn loạng choạng như lúc đầu, nhóc lười thờ ơ với đậu phộng bé đưa lên, chỉ ôm tay nhỏ của Kousame chậm rãi cọ.
Rukh gợn sóng, Konan xem trong mắt, thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm trước rương gỗ rất lâu không cử động. Kousame cuối cùng khóc đến thở hổn hển trong lòng Konan.
Thời điểm cuối cùng trong đời, nhóc lười kết giao được một người bạn trân quý, Kousame chính mắt chứng kiến một sinh mệnh mất đi.
Nhóc lười chết khiến Kousame càng phát triển theo hướng ổn trọng, "tương ánh thành huy" (được biết đến bởi sự trái ngược) với Koukaku cá tính khiêu thoát. Không biết nên nói Koukaku quá ngây thơ, hay là nói Kousame quá già dặn nữa.
****
Tính cách của Kousame được Koumei khen hết lời. Trong mắt Koumei, cả nhà Hoàng huynh chắc chỉ có đứa cháu trai này là đáng tin nhất. Koumei chỉ cảm thấy tiếc nuối duy nhất một điểm đó là mỹ mạo của cháu trai nhà mình, bỏ qua thân phận hoàng tử, bé vẫn khiến người khác chú mục, được đến đủ loại hâm mộ ghen ghét và hư tình giả ý. Dù tương lai bé chọn con đường nào, cũng sẽ không bị mỹ mạo mang đến phiền toái.
Kousame hoàn toàn đồng ý với cách nói của Nhị Hoàng thúc. Lúc còn ở trong cung, bọn thị nữ sẽ tranh thủ lúc không có người quản thúc, lén ngừng làm chỉ vì liếc bé nhiều thêm một cái, được bé gật đầu một cái sẽ vui sướng không thôi, trở thành đầu đề câu chuyện. Kousame không muốn cả đời bị mấy chuyện vụn vặt này quấy nhiễu, cuộc sống bị trói buộc.
Bởi vậy, năm Kousame mới tròn bảy tuổi, khó khăn lắm mới có thể một tay cầm đao kiếm lên múa may đã năn nỉ Kouen, tiền trảm hậu tấu với Konan mà chạy tới quân đội. Vừa lúc gặp Koubi xảy ra chút chuyện, Konan không phân tâm được, không rảnh mắng Kousame không biết lượng sức, sau khi nghe Kouen nói đã an bài Gaku Kin và En Shou phụ trách trông nom bé, sinh hoạt và nghỉ ngơi cùng nhiệm vụ huấn luyện đều là thiết lập riêng cho hợp với bé, thì mặc kệ bé thôi. Con trai còn nhỏ nhưng chủ ý lớn, chuyện đã hạ quyết tâm thì dù có là cô cũng không thể khuyên được.
Đứa trẻ bảy tuổi, Hoàng tử điện hạ tôn quý, hưởng