Diệp điềm nhiên uống hết bát canh của mình, sau đó từ tốn mở miệng: "Có lẽ tôi là người ngoại lệ chăng?"
Vũ thầm cười ha hả trong lòng.
Gương mặt của Hạo không có biểu cảm gì ngạc nhiên cả.
Có một mục tiêu như thế thì mới thú vị chứ.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc trong chốc lát vì Diệp không ăn thêm nữa, Vũ thì mải cãi tay đôi với Hạo, cả hai đều không đụng chạm tới đồ ăn nên thành ra bàn ăn chẳng có gì khác với lúc đầu cả.
Cũng đã khá muộn nên Diệp đứng dậy trước, lúc đó hai người kia mới ngừng...!à không, tạm nghỉ đấu võ mồm với nhau mà ai về nhà nấy.
Trước khi ra khỏi nhà Hạo, Diệp khách khí nói với Hạo: "Thật sự cảm ơn anh vì bữa tối." Mặc dù cô chỉ uống một ít canh.
"Không cần khách khí, tôi thấy cô cũng chẳng ăn gì nhiều." Hạo thở dài tiếc nuối, sau đó nghiêm túc nhìn cô: "Hôm sau tôi sẽ nấu cho cô một bữa cực kì ngon, đảm bảo cô sẽ không kìm nổi mà tới ăn hết sạch.
À, Vũ, nhà anh ở đâu thế?"
"Tôi và Diệp ở chung nhà." Vũ cười cười một cách đắc ý.
Diệp định bụng nghĩ thầm, tối nay cô có lẽ nên đi thuê khách sạn ngủ một đêm thì hơn.
"Anh ở chung với cô ấy?"
"Ừ, tôi không có chỗ trú.
Tôi vừa từ Mỹ về."
Ting! Là tiếng tin nhắn tới.
Hình như là tin nhắn của mình thì phải? Alan mở hộp thoại ra.
Là tin nhắn tới từ số điện thoại cá nhân riêng của Amon?
Anh hơi ngạc nhiên, hơi xoay người lại che đi tin nhắn.
Mở tin nhắn ra trong sự hiếu kì của hai người sau lưng, Alan thực sự vô cùng bất ngờ sau khi đọc tin nhắn.
Tới đây ở đi.
Địa chỉ: số 3 khu căn hộ Royal Palace.
Mật mã: XXXX
Trong lòng Alan thực sự vô cùng ba chấm.
Anh ta có hỏa nhãn kim tinh đấy à? Làm sao anh ta có thể gửi địa chỉ nhà ngay sau khi anh vừa nói hết câu chứ hả?
Diệp tò mò ngó sang thì thấy toàn bộ nội dung tin nhắn.
Cô cười rộ lên: "Haha...!Chúc mừng nhé Vũ, anh đã được cấp nhà rồi đấy.
Giờ thì ai về nhà nấy nhé, tạm biệt." Cô vẫy vẫy tay rồi bước về nhà mình.
Hạo cười vỗ vỗ vai Vũ: "Chúc mừng anh!"
Mặt Vũ xám xịt.
...
Từ lúc ở trung tầm thương mại về nhà, sắc mặt hai mẹ con bà Nhàn không được tốt cho lắm.
Trên đường về nhà cả hai người đều không nói gì với nhau, mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng.
Bà Nhàn thật sự không thể ngờ được sau khi bị đám người của bà ta đưa đi mà cô ta còn có thể bỏ trốn được.
Như vậy thì bà phải làm sao? Nếu như đứa nhỏ đó...!muốn tranh giành gia sản với Giai Tuệ và Văn Minh (con trai của bà Nhàn) thì sao? Không được, bà không cho phép điều đó xảy ra.
Đã vậy thì đừng trách sao bà độc ác.
Giai Tuệ sắc mặt khó chịu vô cùng.
Cô ta vừa mới mất mặt, rất mất mặt.
Chuyện vừa nãy ở trung tầm thương mại giống như những cái tát bôm bốp dội thẳng vào mặt cô ta vậy.
Hai mẹ con cô ta giống như vừa làm trò hề ở trung tâm thương mại vậy.
Còn có gương mặt của con nhỏ đó...tuy không muốn thừa nhận nhưng cô ta rất xinh đẹp.
Nhưng ngày mai cô ta sao có thể đi làm nếu như những diễn viên khác biết chuyện này?
Chết tiệt, tất cả đều do con nhỏ đó.
Giai Tuệ siết chặt nắm đấm.
Cô ta rút điện thoại ra, mở Facebook của cô ta rồi tìm kiếm tin tức.
Không có gì cả.
Những chuyện kia không bị ai biết đến.
Cô ta thở