Nhìn theo hướng tay Alan chỉ, Diệp gật gật đầu.
Anh ta ở căn hộ số 1 thì phải, nếu cô nhớ không lầm thì anh ta đã nói cho cô từ lúc mới gặp.
Nhìn vẻ mặt Alan không thể hiện cảm xúc gì, Diệp vẫn không bớt áy náy.
Tự dưng lại nhắc tới mẹ anh ta làm gì cơ chứ.
Đó là điều cấm kị của anh ta.
Thôi bỏ đi, về nhà tính sau vậy.
Diệp nghĩ vậy rồi đi bấm chuông cửa.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Bên trong là Hạo, anh ta mặc một bộ áo sơ mi quần tây đen.
Trông khá lịch sự, anh ta mỉm cười.
"Chào Diệp, cô tới rồi à.
Vào đi, tôi đang định sang đó mời cô qua đấy."
"A...Vũ, vào thôi." Diệp gọi Alan ở phía sau, tiện thể kéo kéo tay anh ta.
Alan, à không, bây giờ phải gọi là Vũ, anh ta khá ngạc nhiên khi nghe cô gọi vậy.
Còn Hạo cũng ngạc nhiên không kém.
Thì ra cô ấy có đem theo tên này à?
Chậc, xem ra cô ấy đánh giá khả năng của anh rất cao.
Vậy thì phải làm cho cô ấy tin tưởng anh rồi.
Hạo híp đôi mắt lại thành một đường dài, đôi mắt đen ánh lên vẻ nguy hiểm.
Diệp vừa vào vừa đánh giá căn hộ.
Căn hộ của anh ta được bài trí hoàn toàn giống với căn hộ của cô.
Vấn đề ở đây không phải là vấn đề bài trí có khác nhau hay không, mà là cảm giác căn hộ này mang lại cho người tới thăm.
Căn hộ được bài trí ngăn nắp với đầy đủ tiện nghi, mọi nơi trong căn hộ đều rất sạch sẽ; điều này chứng tỏ anh ta là một người có tính sạch sẽ.
Tông màu chủ đạo là màu đen, xám và trắng; ba màu này đều gợi cho người ta cảm giác khó tả: có chút gì đó vừa lạnh lẽo xa cách, lại pha thêm chút bí ẩn.
Qua căn phòng này nó thể hiện được phần nào đó tính cách của anh ta: lạnh lẽo, bí ẩn, anh ta là loại người bạn có thể nhìn thấy được nhưng lại không thấu hiểu được.
Vì cách bài trí của hai căn hộ giống nhau nên cô dễ dàng tới được nhà bếp.
Nhà bếp của anh ta - một người ở lâu năm, thật sự là có khác với căn bếp của một người mới tới như cô.
Bàn ăn đã được bày sẵn trên bàn với những món ăn hấp dẫn, bát chén, ly,...!tất cả đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Góc bếp của anh ta rất sạch sẽ.
Có thể kết luận thêm anh ta là một người nấu ăn giỏi vì thứ nhất, cô phát hiện anh ta không có thuê người làm và thứ hai, những món ăn trên bàn vô cùng đẹp mắt và thơm ngon.
Có thể so với các đầu bếp nhà hàng cao cấp.
Diệp thật sự rất muốn ăn những món ăn ngon này, nhưng cô vừa mới ăn mì gà Alan nấu.
Hơn nữa...!mục đích ban đầu cô tới đây, chỉ là để giết anh ta càng nhanh càng tốt.
Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Bây giờ chưa phải là thời cơ.
Diệp nắm chặt bàn tay của cô lại.
Tất nhiên, hành động nhỏ này không qua mắt được Vũ.
Anh biết cô đang gấp gáp muốn giết tên Trần Hạo này.
Anh nên làm chút gì không nhỉ?
Có lẽ là nên.
Vũ cười chạm nhẹ lên vai Diệp, ý bảo: Em cứ bình tĩnh, giờ chưa phải là thời cơ.
Diệp gật gật đầu.
Tuy ngoài mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô kỳ thực vô cùng phân vân.
Cô thật sự rất muốn hoàn thành xong sớm nhiệm vụ rồi sau đó xin Amon cho cô thực hiện kế hoạch mà cô nung nấu từ lâu.
Một sát thủ phải biết cách kiềm chế và tận dụng thời cơ.
Không thể quá vội vàng được.
Diệp tự trấn an mình rồi cùng Vũ ngồi xuống bàn ăn.
Hạo nhanh chóng đến ngồi cùng.
"Hôm nay tôi chỉ làm mấy món đơn giản, tưởng