Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 1
***
Tên lính mang tôi đi qua cửa sắt, chúng tôi lại băng qua rất nhiều cửa sắt, cuối cùng chúng tôi đi đến một doanh trại quân sự. Nơi này trông tốt hơn Birkenau, chí ít không có mùi thiêu xác khiến người ta buồn nôn sợ hãi. Trong doanh trại có một chút ánh sáng chỉ đủ để không giẫm trúng những người khác bên trong mà thôi. Tên lính quân SS mở cửa và ra lệnh cho tôi đi vào, sau đó rời đi.
Tôi không biết lúc này đã mấy giờ đêm, chỉ cảm thấy tôi đã đánh thức một vài người. Có tiếng sột soạt trong doanh trại. Tôi nương ánh lửa yếu ớt quan sát bên trong. Giường nằm san sát nhau, chia làm hai tầng, có vẻ là làm bằng gỗ, giữa những chiếc giường nhét đầy người, mùi cơ thể đặc trưng trên người vào mùa hè tràn ngập cả lều.
(Kiểu giường ở trại Auschwitz:
Lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có người đứng dậy đi đến gần tôi. Đó là một người đàn ông để râu quai nón, anh ta cúi đầu đánh giá tôi, sau đó dùng giọng địa phương đặc sệt hỏi tôi bằng tiếng Đức: "Cậu đến từ đâu?"
"Trại tập trung Schirmeck." Tôi nói, đồng thời cố đoán ra quê của anh ta từ chất giọng địa phương đặc sệt. Cách cong lưỡi kỳ lạ, nghe giống tiếng Nga.
"Tôi là người quản lý doanh trại này, tôi tên là Alexei Sorokow."
"Tôi là Benoît Maule." Có thể anh ta là người Liên Xô, tôi đoán, biết đâu cũng là tù nhân chính trị, quy tắc ở nơi này y hệt Schirmeck.
"Mặt mũi như đàn bà vậy." Tôi nghe thấy có người huýt sáo trong bóng tối: "Cũng là đĩ đực à?"
Sorokow quở mắng: "Im lặng, ngủ!"
Sau đó anh ta dẫn tôi đi vào bên trong, một số bàn tay không an phận liên tục sờ soạng tôi, tôi chỉ có thể giả vờ chẳng cảm thấy gì cả, những người này tới đây sớm hơn tôi, kinh nghiệm trước đây khuyên bảo tôi rằng không nên chọc giận nhóm người "lão luyện". Tận cuối doanh trại có một cái giường trống, bên trên phủ một tấm vải không thể tính là chăn được. Tôi bò lên giường trên, chuẩn bị nghỉ ngơi, có chuyện gì thì cứ để ngày mai giải quyết, tôi thật sự quá mệt mỏi.
Tôi cuộn mình trên giường, tay ôm đầu gối như muốn tự bảo vệ bản thân và ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ của tôi không tốt lắm, bởi vì giường tôi cứ mãi lắc lư, không biết qua bao lâu, tôi thò đầu ra từ giường trên, người ở giường dưới đang dùng chân đạp ván giường của tôi. Tôi nhỏ giọng xin hắn đừng quậy nữa, nhưng hắn đột nhiên ngồi dậy, kéo cánh tay của tôi, sức của hắn rất lớn, tôi nhíu mày, hỏi hắn muốn gì.
"Ngủ với tao đi." Hắn cười một cách xấu xa.
Tôi từ chối hắn.
Hắn hùng hùng hổ hổ đến nhướng người lên, kéo tôi xuống dưới, mấy người bên cạnh cũng tỉnh. Hắn bảo tôi im lặng và càng dùng sức kéo tôi xuống giường dưới.
"Tao có thể cho mày bánh mì." Hắn nói rồi lấy một mẩu bánh mì nhỏ từ trong ngực ra.
"Tôi không cần!" Tôi hạ giọng nói, đồng thời cố gắng giãy dụa.
Lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên đánh người giường dưới một cú. Tên kia buông lỏng tay tôi ra.
Sorokow kéo hắn về giường dưới rồi bỏ đi.
Tôi thở phào một hơi, nhưng không ngủ cả đêm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng chúng tôi đã nghe thấy lệnh tập hợp. Tất cả mọi người nhanh chóng thức dậy, đứng tập hợp bên ngoài doanh trại.
"Năm người một hàng!"
Tôi là người mới tới, nhưng Sorokow giữ vị trí cho tôi. Tôi nhìn anh ta một cách biết ơn, bởi vì chuyện sáng nay, cũng vì chuyện tối hôm qua.
"Chạy bộ!"
Chúng tôi bắt đầu chạy về phía trước, sau đó đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong chúng tôi lại chạy bộ. Sau cùng quân SS dẫn chúng tôi về doanh trại, bữa sáng sẽ do người quản lý doanh trại phân phát.
Thật ra cũng chỉ có một cốc cà phê đen mà thôi, đắng chết đi được. Nhưng tôi vẫn uống cạn sạch. Behaim nói cho tôi biết muốn khiến bản thân trông thật khỏe mạnh thì lúc nào cũng phải như thế, bằng không tôi sẽ chết. Dù cho anh không thích món ăn thức uống đó cỡ nào thì cũng phải ép bản thân nuốt vào, bởi vì đó có thể là thứ khiến anh sống sót. Lúc gã nói câu đó chắc cũng đã đoán trước gã và tôi sẽ tách ra. (Vào buổi sáng tù nhân trong trại tập trung được nhận đồ uống nóng, nhưng không có đồ ăn sáng; bữa trưa là một bát canh súp loãng không thịt, và buổi tối là một khẩu phần nhỏ bánh mì mốc. Phần lớn tù nhân để dành một phần bánh mì cho buổi sáng hôm sau.)
Sau đó là thời gian nghỉ ngơi. Tôi hỏi vài người mới biết đa số họ đến vào chiều hôm qua, tôi tới tương đối trễ, trong doanh trại chúng tôi chỉ có Sorokow và mười mấy người khác là nhóm người "lão luyện" tới sớm hơn. Trong số họ có tù