Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 5
***
"Tối nay trở về doanh trại, tôi sẽ tìm đến anh." Lukasz thở dài, sau đó đẩy tôi một cái, một tên đốc công tới chỗ chúng tôi. Tôi nhanh chóng cúi đầu xoay người bắt đầu khiêng đá.
Tôi thấp thỏm mãi đến bữa tối, cả ngày nay tôi đều đang nghĩ về lời của Lukasz. Schulz quá yếu, cậu ta cần đồ ăn nhiều dinh dưỡng hơn. Lukasz vẫn được hưởng bánh mì mềm và bát súp của cậu ta. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu trai Ba Lan đối diện, cậu ta dùng muỗng khuấy súp trong bát, cũng chẳng nhìn tôi.
Sau khi ăn xong cậu ta rời đi một mình đến chỗ cánh cửa khép hờ của nhà bếp, nhưng lần này cậu ta đi nhanh hơn.
"Anh qua đây." Lukasz nhỏ giọng nói: "Bên trong đúng lúc có một Kapo."
Tôi nhanh chóng dùng tóc mái che khuất vết thương trên trán, sau đó kéo áo sơ mi, đáng tiếc là vẫn không thể che được eo.
"Thế này là được rồi, họ rất thích." Lukasz chỉ chỉ áo sơ mi của tôi.
"Cái áo sơ mi này không phải của tôi..."
"Không sao, đến lúc đó anh chỉ cần khiến họ vui là được." Giọng của Lukasz bình tĩnh như một con sóng không nhấp nhô: "Nịnh nọt hoặc ngoan ngoãn, họ thích lắm. Anh bao nhiêu tuổi?"
"25." Tôi thật thà trả lời.
"Hơi lớn." Lukasz nói: "Tôi 17. Muốn thành công thì anh phải cố gắng."
Quả thật tôi không còn trẻ nữa, so với những thiếu niên trẻ trung, cơ thể tôi đã bị đục rỗng, nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là tuổi tác hay dung mạo mà là thứ tôi che giấu sau lưng.
Đó là một vết sẹo kéo dài từ xương bả vai cho đến eo, cực kỳ xấu xí.
Vào mùa thu năm 1927, đường phố London vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Trời mưa tí tách không ngừng, tôi và Carl chơi đùa trên vỉa hè, trái banh của Carl lăn ra giữa đường, đó là quà sinh nhật năm tuổi của cậu ấy, thế là cậu ấy chạy tới nhặt banh.
Tiếng thắng xe ô tô vô cùng vang dội giữa trời mưa, tôi hầu như không nghĩ ngợi gì mà chạy tới đẩy Carl ra và bị chiếc xe hơi kia đụng té xuống đất, đùi phải gãy xương đồng thời có một vết sẹo thật dài trên lưng. Chuyện này hết sức bình thường, nhưng lúc đó Carl thật sự rất sợ hãi, máu của tôi bắt đầu tràn ra mặt đất ẩm ướt, mà người lái xe chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái đã lái xe rời đi.
Không ai để ý đến lũ trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Carl đến bên cạnh tôi và bắt đầu khóc, tôi giơ tay nắm chặt tay cậu ấy, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy rất ấm, trong khoảnh khắc đó tôi thật sự cảm thấy mình sẽ chết. Carl gào khóc dữ dội, gần như sắp dùng hết không khí trong phổi. Cuối cùng một quý bà tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến bệnh viện. Chuyện sau đó tôi không rõ. Viện trưởng đã mang tôi về kiểu gì, làm thế nào để giải quyết số tiền chữa trị to lớn. Điều khiến tôi khó hiểu hơn là sao kẻ như tôi lại nhẫn tâm để một mình Carl lại London, còn mình thì đến Paris sống những ngày sung sướng?
"Ella, Ella, chờ em với." Carl vẫn luôn đi sau lưng tôi và gọi như thế.
Tôi muốn khiến cuộc sống của mình tốt hơn một chút, như thế tôi có thể đón Carl đến Paris sống chung với tôi, cuối cùng chúng tôi không cần chịu đói, bị quở trách chỉ vì muốn thêm một miếng cà rốt trong bát súp nữa... Tôi luôn luôn đi đằng trước Carl, dẫn đường cho cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.
Cho đến khi cha mẹ nuôi nuôi của tôi phát hiện vết sẹo sau lưng tôi, nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt họ thì tôi mới hối hận với quyết định ban đầu của mình. Họ không thích tôi, dù cho họ đã từng thương tôi một chút vì khuôn mặt, nhưng bởi vì vết sẹo xấu xí kia mà họ không quan tâm đến tôi nữa. Sau khi biết tôi là người đồng tính thì thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà luôn.
Quyết định mười lăm năm trước của tôi khiến Carl tổn thương, tôi có thể nhận ra từ sự lạnh lùng và sự để ý của cậu ấy về chuyện đó qua những bức thư.
Là tôi khiến cậu ấy tổn thương. Tôi không nên rời khỏi cậu ấy sớm như vậy, bây giờ tôi đang ở trong trại tập trung, sống một cuộc sống có lẽ ngày mai sẽ chết, tôi vô cùng muốn gặp cậu ấy một lần và nói lời xin lỗi.
"Anh sao vậy?" Lukasz hỏi tôi.
"Không sao, chúng ta vào đi." Tôi mau chóng bỏ tay ra khỏi lưng.
Có hai Kapo đứng trong bếp, một người trong đó là đầu bếp tôi đã gặp, đó là "chủ nhân" của cậu trai Ba Lan, mà một người khác đứng bên cạnh hắn trông trẻ hơn, không đến ba mươi tuổi, dáng dấp cũng đẹp.
"Nhìn xem Lukasz bé bỏng của anh mang gì đến kìa?" Đầu bếp cười lớn kéo Lukasz sang, hôn lên môi của cậu ta: "Ngày đầu tiên anh đã chú ý tới cưng rồi, bé cưng mắt xanh."
Tôi xấu hổ gật đầu.
"Thật sự hời cho cậu quá, Rehau." Đầu bếp vỗ vai người bên cạnh một cách xấu xa: "Tối nay nó phục vụ cậu xong thì cho tôi mượn được không?"
Rehau nhếch môi cười một tiếng: "Được thôi, nhưng Lukasz còn chưa thể thỏa mãn anh à?"
Tên đầu bếp bĩu môi, ôm Lukasz rời đi.
"Trước đây Rehau chưa từng chơi đàn ông đâu." Đầu bếp nói tiếp: "Buổi tối đừng kêu quá lớn tiếng."
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi dựa vào kệ bếp để khiến mình trông tự nhiên và nói: "Anh muốn bắt đầu bây giờ luôn không?"
"Không, không cần. Tôi còn phải làm việc, buổi tối đến chỗ của tôi, tôi sẽ đánh tiếng với những người khác."
Tôi không đoán được suy nghĩa của Rehau, anh ta có vẻ không hứng thú với tôi lắm, như vậy tôi còn có thể có thêm phần ăn hay không?
"Tôi cũng là đầu bếp, ngày nào cũng rất bận rộn. Cậu chỉ cần tới vào buổi tối là được. Đồ ăn cậu muốn tôi sẽ phát cho cậu vào hôm sau. Vậy đủ rõ ràng chưa?"
Anh ta biết rõ chúng tôi đang giao dịch cái gì, dùng thân xác đổi lấy đồ ăn, chẳng thể nào đơn giản hơn.
"Đủ rồi." Tôi còn tưởng rằng tất cả Kapo đều y như nhau, nhìn thấy trai đẹp sẽ chảy nước miếng như chủ nhân của Lukasz. Xem ra tôi rất may mắn: "Tôi sẽ đến tìm anh."
Sau khi lao động buổi tối kết thúc, tôi mang theo một thân mồ hôi bẩn đi tới khu nhà ở của Rehau. Nhìn từ bên ngoài, chỗ ở của chúng tôi đèn đuốc sáng trưng, nhưng trông như một lâu đài hắc ám trong những câu chuyện cổ tích hồi nhỏ. Chỗ ở của Rehau tốt hơn chúng tôi nhiều, tôi vừa đi vào khu anh ta ở, mấy tên Kapo hút thuốc trong bóng đêm lập tức huýt sáo.
"Cậu ta ở bên trong." Đầu bếp nói với tôi.
Cuối hành lang u