- Tránh ra!
- Tiểu thư, xin cô bình tĩnh lại!
Nguyệt Thi trên người vẫn mặc blouse trắng lao xồng xộc vào phòng giám đốc.
Từ Dịch Phong ngước lên, vẻ mặt không biến sắc.
Chát!
Một cái bạt tai không ngoài dự đoán giáng xuống mặt anh.
- Đồ khốn nạn!
Cô hét ầm lên, mặt đỏ phừng phừng.
- Tôi....biết vậy đã không giới thiệu Tiểu Viễn cho các người nữa! Các người làm khổ em ấy!
Nguyệt Thi mất bình tĩnh, cô chờ xem phản ứng tiếp theo của Từ Dịch Phong thế nào, thản nhiên, tức giận hay vui vẻ.
- Xin cô thứ lỗi, tôi quyết định sai lầm, bản thân bây giờ cũng rất muốn gặp Viễn.
Nguyệt Thi đi công tác về liền hay tin ông Thư đã mất, cô vội vàng tới phòng làm việc, quả nhiên có một bức thư Thư Viễn để lại, nội dung chỉ vỏn vẹn " Em sẽ rời khỏi đây, chị nhớ quan tâm đến mình nhé! Cảm ơn vì đã yêu thương em".
Cô hốt hoảng gọi điện cho Từ phu nhân mới biết ngọn ngành sự việc.
Vẻ biết lỗi của Dịch Phong khiến cô không biết tiếp tục thế nào, vốn đã chuẩn bị tinh thần lao vào đánh anh nhưng giờ lại đứng đó.
Nguyệt Thi suy sụp ngồi xuống ghế lấy lại bình tĩnh.
Cô nhìn thấy bức ảnh Thư Viễn trên bàn làm việc của anh, xác nhận thứ tình cảm này không phải giả, lòng nôn nóng khôn nguôi.
- Cậu tìm bao lâu rồi?
- Hơn một tháng.
- Vậy mà chưa tìm thấy?
Nguyệt Thi liếc mắt khinh bỉ.
- Đường đường là một công ty có tiếng, độ phủ sóng lớn, một cô gái nhỏ cũng tìm không ra.
- Tôi đã cho tìm kĩ lưỡng từng chỗ một nhưng đều không có kết quả.
Từ Dịch Phong gác bút, lịch sự ngồi tiếp khách.
- Cậu đã bao giờ nghe Tiểu Viễn nói muốn ra nước ngoài chưa?
- Nước ngoài?
Ánh mắt anh mở to, dường như vừa nghe điều mới lạ.
- Tôi không nghĩ đến trường hợp đấy.
- Triển khai ngay đi, tôi về đây, có tin tức gì nhớ báo lại.
- Được.
Cô nhìn đồng hồ, quay trở về bệnh viện.
Điều Nguyệt Thi nói là đúng, nhưng tin tức của Thư Viễn chỉ đến đoạn sân bay là dừng lại.
Từ Dịch Phong đã chậm mất một bước, tất cả dấu vết, mọi thứ đều được Vãn Thiệu lấp đi, thế lực hai bên cân nhau, anh khó mà tìm ra nhanh chóng.
- Mất dấu á? Thật sao?
Nguyệt Thi bất lực, phán đoán đúng nhưng bị ngắt giữa chừng.
"Rốt cuộc Từ tổng hô mưa gọi gió được mọi người ca tụng cũng chỉ là kẻ si tình ngu ngốc"
Los Angeles, Mĩ.
- Chúc mừng cô, là một bé trai vô cùng khoẻ mạnh.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Woa, Thiệu, là bé trai đó!
Vãn Thiệu, Vương Đình nằng nặc xin đi cùng Thư Viễn khi biết cô đi khám thai.
- Ừ, một baby khoẻ mạnh.
Ba chúng ta đi ăn mừng thôi.
- Yess!
Cả Vương Đình và Thư Viễn phấn khởi, nắm tay nhau dung