Bụp!
- Thiệu!
Vương Đình hớn hở sờ vào bụng Thư Viễn, cảm nhận nhịp đập ở tay, em hét lên.
Thỉnh thoảng lại có động tĩnh, em bé rất khoẻ mạnh.
- Anh đến đây, này!
Tiểu Đình cầm tay anh đặt lên bụng cô, đứng một hồi lại không thấy gì.
Thư Viễn bật cười, cô quay sang nhìn Vương Đình.
- Đình, gọi tên anh ấy đi.
Em ngơ ra, phút chốc nảy số, ghé sát vào nhỏ giọng.
- Thiệu.
- Đứa nhỏ đá này!
Vãn Thiệu bối rối, lần đầu anh có cảm giác của một người làm cha.
- Hahaha, thằng nhóc có vẻ thích anh.
Vương Đình cũng chen tay, miệng không ngừng gọi tên "Thiệu"
- Đình, thôi em"
Vãn Thiệu kéo tay em ra, dù sao hai mẹ con Thư Viễn cũng cần nghỉ ngơi.
- Chị em mình vào bật nhạc cho bé nghe, kệ anh ấy.
- Như vậy không được....!
Cô dọn bát ra bồn, cúi người định rửa liền nghe câu đe doạ.
- Bây giờ em có thể tự đi hoặc tôi sẽ bế em vào.
Thư Viễn quay cuồng nhìn Vãn Thiệu, nụ cười cứng ngắc, chiêu này của anh quả lợi hại, lần nào áp dụng cũng thành công.
Cô ngoan ngoãn đi vào bên trong, Vãn Thiệu dọn dẹp nhà cửa đã là thói quen, Thư Viễn luôn cố gắng làm những việc mình có thể nhưng luôn bị gàn, lí do hết sức hiển nhiên, vì cô đang bận nuôi dưỡng tiểu bảo bối.
- Chị lại lên TV kìa.
Vương Đình chỉ vào màn hình vô tuyến đầy tự hào.
Dưới sự dẫn dắt của Vãn Thiệu, Thư Viễn chẳng mấy khó khăn khi đã có duyên với nghề.
"Nelly", cái tên anh đặt vang lên rõ ràng, báo chí chẳng tiếc lời khen ngợi những tác phẩm của cô.
Anh lúc này đi vào, ngồi xuống ghế, tay vẫn còn ướt.
- Nội dung tiếp theo nói về thị trường kinh doanh thời điểm này....!
Vãn Thiệu thẳng tay chuyển kênh, mặt vô cảm.
- Anh, sao không nghe tin tức tiếp?
- Anh hôm nay không muốn xem nữa, chuyển kênh.
- Ngang ngược!
Vương Đình bĩu môi, bất đắc dĩ ngồi xem phim truyền hình.
Ánh mắt Vãn Thiệu đảo một vòng, xác định Thư Viễn không để ý mới yên tâm thả lỏng người.
Anh biết tin tức tiếp theo sẽ nói về Từ thị, năm tháng nay quy mô công ty không ngừng mở rộng, Vãn Thiệu cũng đang phải chiêu mộ người có tài để âm thầm đối đầu với Từ Dịch Phong, với thế lực dần bành trướng kia.
- Haiz....!
Anh thở dài, không quá rõ nhưng đủ để Thư Viễn biết