Ngồi xe nửa tháng, vừa mới tới kinh thành, ngoài cổng thành đã có người của phủ Công chúa tiếp ứng từ sớm, chẳng bao lâu xe ngựa đã tới phủ Công chúa. Ân Ly xuống xe, trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy tơ lụa màu vàng sáng có hoa văn trắng đứng trước cửa, cả người ung dung quý phái. Đây hẳn là Công chúa Tấn An, Ân Ly vội vàng bước lên hành lễ: "A Ly Ân gia tham kiến Công chúa điện hạ."
Công chúa Tấn An bước tới đỡ A Ly đứng dậy, quan sát cẩn thận, khẽ cười: "Quả nhiên là xinh đẹp, sau một thời gian nữa sẽ thành mỹ nhân khuynh thành, chẳng trách... Mệt rồi phải không, mau theo ta vào phủ nào." Nói hết câu, bà dắt nàng đi vào trong phủ.
Vào chính đường, Ân Ly ngồi bên dưới Tấn An Công chúa, một tiểu nha hoàn mang trà lên cho nàng.
"Nếm thử trà Long Tĩnh Tây Hồ được coi là chính gốc này đi."
Ân Ly bưng chung trà, nhấc nắp trà sứ màu trắng hòa xanh, thổi vụn trà còn lơ lửng trên mặt nước, nhấp một ngụm, trên mặt nghĩ ngợi một lát. Trà này gần giống với một vài vị trà mà bình thường nàng thích uống nhất. Có điều thường ngày nàng rất ít khi ra ngoài uống trà, nên trà nàng hay uống đều do tự mình pha. Cách pha trà Long Tĩnh Tây Hồ này cũng do mình nàng suy nghĩ một khoảng thời gian dài mới ngộ ra, sao người pha trà trong phủ Công chúa cũng biết?
"Thế nào?" Tấn An Công chúa đưa tay bưng chung trà uống thử một miếng: "Ừm! Quả nhiên rất ngon. Mấy ngày gần đây mới vừa nghe người khác nói, dùng tuyết mới đọng trên hoa mai pha trà, mùi vị rất tuyệt. Hôm nay pha thử quả nhiên là vậy, Ân cô nương cảm thấy thế nào?"
"Màu nước trà xanh biếc, hương vị hòa trong miệng vẫn còn ngọt ngào, chỗ hay nhất là khi uống sẽ mang theo hơi thở thanh tao của hoa mai mùa đông, đúng là rất ngon. Trà trong phủ Công chúa quả nhiên không phải thứ bình thường." Nói chuyện với người bề trên, bất kể thế nào thì những lời tâng bốc không bao giờ sai.
"Vừa nghe đã biết cô nương rất am hiểu về trà đạo, phương pháp pha trà là do thằng cháu hư hỏng của ta lần trước tới đây chỉ điểm cho thợ pha trà, bổn cung cũng không biết." Tấn An Công chúa cười nói: "Hay là hôm nào rảnh rỗi, bảo thằng cháu kia của ta đến luận bàn với cô nương, bổn cũng mặt dày học hỏi thêm vài điều về trà đạo."
Đã là cháu của Công chúa, thì chính là vị Hoàng tử kia, Ân Ly nào dám đồng ý, lập tức từ chối nói: "Chẳng qua nô chỉ biết một hai thứ, e rằng sẽ làm mất nhã hứng của Điện hạ và Công chúa.
Công chúa đặt chung trà trong tay xuống, cười nhẹ nói: "Đừng tự khiêm nhường quá mức, chẳng qua là vui đùa bình thường, không phải tỷ thí, không cần căng thẳng. Trái lại là, thường ngày thằng cháu kia của ta cũng bận bịu nhiều việc, không biết khi nào mới có thời gian tới đây thăm bà lão này nữa."
Ân Ly nghe thế cũng khá an tâm.
Tấn An Công chúa lo Ân Ly đi xe vất vả, không trò chuyện với nàng quá lâu, sai người dẫn nàng đi nghỉ ngơi.
Ân Ly và Liên Kiều, Liên Bích đi theo tiểu nha hoàn của phủ Công chúa ở đằng trước. Tiểu nha hoàn xách đèn lồng dẫn các nàng đi lòng vòng, càng đi càng yên tĩnh. Ba người hơi căng thẳng, Lên Bích mở miệng nói: "Tỷ tỷ đằng trước, chúng ta đi đâu vậy? Vẫn chưa tới sao?"
Tiểu nha hoàn quay đầu chỉ về phía trước nói: "Cô nương đừng sợ, trước mặt kia rồi."
Vừa hết câu đã tới một sân nhỏ độc lập, ngoài viện trông rất vắng vẻ, ngay cả đèn lồng cũng không không treo đến mấy cái. Cửa viện đóng kín, trước cổng đầy lá rụng, trông vô cùng hoang vắng.
Tiểu nha hoàn bước lên gõ cửa gọi: "Xuân Oánh tỷ tỷ, mau mở cửa, người tới rồi."
Không bao lâu sau, một tiếng "két" vang lên, trong cửa ló ra cái đâu của một tiểu nha hoàn chải song hoàn kế, mặt đầy vui vẻ. Trông thấy ba người đứng ngoài cửa, cười híp mắt nói: "Cô nương tới rồi,