Viên Ngọc Từng Đánh Mất (Edit)

Chương 5


trước sau


Nửa đêm, cửa viện vang lên tiếng mở cửa, một bóng người cao cao bước vào, là thất Hoàng tử Tuần Du mới hồi kinh mấy ngày trước! Xuân Oánh tiến lên hành lễ: "Chủ tử, cô nương ngủ rồi."

"Ừ." Hắn ngước mắt nhìn chiếc sân đã tắt đèn ở phía xa xa, nhấc chân đi tới phòng ngủ. Xuân Oánh cúi đầu đi theo sau lưng hắn: "Hôm nay cô nương ăn khá nhiều, nhưng lúc ngủ tâm tình không được tốt."

Chân hắn hơi ngừng lại, rồi tiếp tục bước đi. Chẳng bao lâu đã đến trước cửa phòng ngủ của nàng. Xuân Oánh tiến lên mở cửa, hắn đi vào trong, cửa sau lưng chậm rãi đóng lại.


Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi xuống đất. Thoang thoảng đâu đây một mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Nội lực của hắn hơn người, khả năng nhìn ban đêm không thua gì ban ngày. Nhấc chân bước tới cạnh giường của nàng, càng tới gần chiếc giường, hương thơm càng rõ ràng.

Hắn đứng yên trước giường, ngước mắt nhìn quả huân hương hình cầu tỏa khói treo trên màn trướng. Đưa tay vén màn, ngồi lên giường, giường nhỏ lún xuống vì trọng lượng của hắn, vang lên tiếng kêu cót két nho nhỏ.

Trên giường, cả người nàng được phủ trong đồ ngủ bằng gấm, ngay cả mặt cũng vùi vào chăn, chỉ còn mái tóc đen xõa trên gối. Hắn cười khẽ kéo thấp chăn, làm cho gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng lộ ra.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, mày liễu giãn ra, gò má nõn nà xuất hiện màu hơi ửng đỏ. Hắn đưa tay thương yêu vuốt ve gò má nàng, xoa mái tóc đen, nhưng lại phát hiện một chuyện buồn cười.

"Sao tóc chưa khô mà đã ngủ rồi, không sợ đau đầu sao." Thở dài một hơi, ôm đầu của nàng dời tới mép giường, tựa lên đùi hắn. Một tay nhẹ nhàng chải mái tóc khô được một nửa của nàng, một tay lướt qua mi mắt nàng.

Chờ đến khi tóc nàng khô, hắn dời đầu nàng vào trong giường. Ngồi bên mép cởi áo ngoài, giày, vớ, sau đó lên giường, vén áo ngủ gấm của nàng chui vào trong.


Tuần Du đưa một tay luồn xuống dưới cổ nàng, ôm nàng vào trong ngực, vùi vào bên cổ hít sâu hương vị ngọt ngào trên người nàng, cuối cùng nàng cũng trở về trong lòng hắn. Không thể nhịn, hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia, mới đầu là nhẹ nhàng chạm vào, sau đó là liếm láp kĩ càng, cuối cùng là hừ nhẹ đưa lưỡi vào trong miệng nàng, lục lọi hương dịch bên trong.

"Ưm..." Ân Ly bị hắn hôn không thở được, rên rỉ như muốn tỉnh lại. Hắn mò ra sau cổ nàng, cởi dây áo lót nhỏ xíu của, rút ra khỏi vạt áo. Thò tay vào ngực, xoa nắn loạn xạ ở nơi mềm mịn của nàng. Mềm mại trơn bóng đầy lòng bàn tay, mũi ngập hương thơm ngọt ngào, Tuần Du lập tức cảm thấy dưới bụng mình căng cứng. Hắn cởi dây cài tiết khố của mình, đưa tay xuống móc cây gậy to lớn ra. Hắn dẫn dắt tay nàng, để nàng cầm lấy thứ to dài của hắn, thoải mái than nhẹ.

"Ưm... A Di..." Tuần Du liếm đôi môi nàng, tay đưa vào trong áo nắm bóp nơi mềm mềm. Bàn tay với khớp xương rõ ràng dẫn dắt đôi tay nhỏ bé mềm mại siết lấy thứ to dài

của hắn trượt lên trượt xuống. Cây gậy dưới người hắn còn to hơn cả cánh tay ngọc nhỏ bé của nàng. Bàn tay nàng khó khăn lắm mới có thể bao lấy một phần ba của hắn. Nhưng hắn không để ý, tốc độ lên xuống ngày càng nhanh, cả phòng đều là tiếng thở dốc nặng nề của hắn và tiếng nước chụt chụt của răng môi quấn quít.

"Ô.." Trôi qua chừng hai nén hương, hắn vùi mặt vào ngực nàng xuất tinh. Hắn thở hổn hển, dùng áo yếm lau sạch chất dịch trắng đục dính trên tay nàng, ném sang một bên.

Đã đợi nàng hai kiếp, một cái bánh ngọt nào đủ nhét kẻ răng. Tuần Du trên giường nhỏ trở mình ngồi dậy, nhanh chóng cởi sạch đồ trên người, vai rộng eo hẹp, cả người đầy cơ bắp rắn chắc. Hắn không tốn chút sức cởi quần áo nàng ra, cơ thể trắng tuyết như ánh sáng bồng bềnh, mái tóc đen phủ kín mặt gối xinh đẹp, hệt như tiên nữ giáng trần.

Vật to lớn vừa mới bắn của Tuần Du lại căng đau, hắn cẩn thận đưa tay tách hai chân Ân Ly ra, chốn bồng lai hắn mong nhớ đêm ngày hiện ra. Trắng mịn bóng loáng, giữa hai môi bé yếu ớt ló ra một "cái chóp", chồi non nho nhỏ bên trên cứng lên, trông như nhụy hoa mới đâm chồi.


Nhớ lại cảm giác được thần khí hoa thịt này bao bọc khi hoan ái cùng nàng ở kiếp trước, dưới người Tuần Du lại căng lớn thêm. Hắn thở gấp, hai bàn tay nhẹ nhàng kéo hai mép thịt ra, một lỗ nhỏ nõn nà hiện ra. Hắn thè lưỡi liếm, miệng đầy mùi hương ngọt ngào!

Tuần Du khó thể chịu đựng thêm, há miệng mút toàn bộ mật thịt, đầu lưỡi không ngừng len lỏi vào trong, như thể muốn chui vào chỗ sâu kín trong thân thể nàng, hút sạch chất dịch thơm ngon trên người nàng.

"...A..." Ân Ly nửa tỉnh nửa mê, muốn động đậy nhưng cả người không còn sức, chỉ cảm nhận được một cảm giác xa lạ ở vùng thân dưới. Vừa vui vẻ vừa đau khổ, mí mắt như nặng ngàn cân. Hai chân giang rộng, hình như có cái gì đó đang nhúc nhích ở giữa. Bên ngoài mật thịt được một thứ ấm áo bao lấy, bên trong mật thịt như có gì đó mềm mại chui vào, đã thế còn không ngừng ra ra vào vào. Chẳng được bao lâu đã cảm thấy mật thịt dưới người ngày càng ướt át, bên trong cơ thể tràn rất nhiều dịch lỏng. Tuần Du hả miệng, nuốt tất cả chất dịch ngọt ngào xuống.

(Bản edit này chỉ được editor đăng tải tại wattpad | @nuoccom, ở những nơi khác đều là ăn cắp)



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện