Cao Kiến sau khi phát biểu thì liền chuyển micro cho Cố Cẩm.
Cậu ta đứng trên sân khấu đảo mắt liên tục nhìn xung quanh hội trường một vòng, ngay khi bắt gặp ánh mắt của Viễn Tước đang nhìn mình.
Cố Cẩm trong lòng cười thầm, đắc ý chắc chắn Viễn Tước chưa bao giờ quên đi mình, liền vờ như tránh né ánh mắt của Viễn Tước.
Cố Cấm nhận lấy micro từ Cao Kiến, chậm rãi mở miệng nói.
" Hôm nay tôi rất vinh dự khi biểu diễn ở buổi tiệc này.
Mọi người cũng đã biết tôi là CC nhưng tôi còn một cái tên khác nữa là Cố Cẩm "
" Tôi cũng rất cảm ơn Cao tổng vì đã chiêu mộ tôi và cho tôi trở thành một phần của Cao Hoàng giải trí.
Tôi mong trong tương lai tôi và cả Cao Hoàng đều sẽ đứng đầu giới giải trí.
Tôi cảm ơn "
Phía dưới Viễn Tước thấy được Cổ Cẩm như tránh né ánh mắt mình thì trong lòng có chút tức giận không vui nhưng anh chỉ có thể để trong lòng mà tiếp tục theo dõi.
Cổ Cẩm vừa dứt tiếng, cả hội trường khách khứa đều vỗ tay chúc mừng Cao tổng và Cố Cẩm.
Mọi người bên dưới ngầm hiểu lời nói của Cố Cẩm như một lời thách thức đối với những công ty giải trí khác.
Cao Kiến đứng cạnh nghe những lời này liền hiện ra vẻ hưng phấn vui không tả nổi, liên tục khen " hay " đối Cố Cẩm, không uổng công là người ông đã chọn.
Sau khi phát biểu, Cố Cẩm cùng Cao Kiến chào hỏi khách khứa.
Nghe xong những lời nói của Cố Cẩm, Ninh Húc chỉ muốn ngay lập tức phá tan nơi này cho bỏ tức, cũng may có Diệp Nam và Bạch Chính Đình ngăn lại, nhìn về phía Cao Kiến và Cố Cẩm nhổ nước bọt một cái.
" Hừ...!Bà nó...!Cái gì mà đứng đầu giải trí...!Ông đây còn chưa chết đâu.
Đúng là ảo tưởng "
Bạch Chính Đình lắc đầu tỏ vẻ hờ hợt, nhếch miệng cười.
" Tôi rất muốn biết cậu ta lấy đâu sự tự tin như thế.
Có vẻ như 5 năm cậu ta đã thay đổi khá nhiều có phải không Viễn Tước? "
Không thấy Viễn Tước trả lời lại, Bạch Chính Đình liền xoay người bắt gặp ánh mắt của Viễn Tước vẫn đang nhìn Cố Cẩm.
Bạch Chính Đình ghét nhất chính là ánh mắt này, không nhìn nổi liền đi tới bên Viễn Tước, giọng gọi lạnh lùng.
" Viễn Tước "
" Viễn Tước, cậu có nghe tôi nói không? "
Viễn Tước lúc này mới ý thức được mình đã không kiểm soát được bản thân, liền đưa ly rượu uống một ngụm lấy lại trạng thái ban đầu, không vui nói.
" Có chuyện gì? "
Không muốn người bạn này của mình lại một lần nữa trở nên đau khổ như năm năm trước, càng không muốn người bạn này làm điều sai trái để phải hối hận, Bạch Chính Đình lạnh lùng nhắc nhở.
" Tôi không muốn cậu dính dáng đến Cố Cẩm "
Lời nói ngắn gọn của Bạch Chính Đình đương nhiên Viễn Tước hiểu ý, lạnh giọng nói.
" Tôi tự biết chừng mực "
Bạch Chính Đình nghe vậy cũng chỉ cầm ly rượu uống hết sạch liếc sang Viễn Tước, mở miệng nói.
" Sẽ như cậu nói.
Đừng quên cậu đã kết hôn "
Lời nói Bạch Chính Đình như kéo Viễn Tước trở về hiện thực.
Anh làm sao có thể quên được bản thân mình đã kết hôn cùng với Vân