“I hear babies crying, I watch them grow.
They will learn much more than I will never know”
“Tôi nghe trẻ thơ khóc, tôi nhìn chúng lớn lên.
Chúng sẽ khám phá thật nhiều, vượt xa khỏi những điều mà tôi chẵng bao giờ được biết đến”
- Lời bài hát What a wonderful world!
(P/s: lúc đọc lại, đột nhiên cảm thấy ‘khám phá’ có lý hơn ‘học’, chủ yếu là để tách biệt ‘learn’ và ‘study’)
“Ể!??”
Nghe tiếng nói ôn tồn lễ phép vang lên từ phía Hoàng Hùng, bọn người Chu Dị, Cố Ung, Tào Tháo đều ngây ra như phổng.
Chu Dị hỏi khéo:
“Mới sinh mà đặt tự ngay có phải có chút không hợp lẽ thường?”
Cố Ung lại thích ứng rất nhanh:
“Lo gì, chỉ là nói chơi, nghe là được, cũng không phải cưỡng ép đặt ngay”
Tào Tháo ngẫm nghĩ gật đầu cho là phải:
“Cũng đúng!
Việc đặt tự sớm cũng không phải chưa từng có.
Chúng ta cũng chỉ là nêu mấy ý kiến.
Ta tới trước!
Chu huynh, ngươi làm người không có gì để nói nhiều, chỉ có bốn chữ
QUÂN TỬ NHƯ NGỌC”
Tào Tháo gằn giọng nhấn mạnh từng chữ vỗ vai Chu Dị rồi cầm chén rượu đứng lên đi xiêu vẹo tới cửa sổ, chỉ tay về hướng hoàng cung, nói:
“Ngươi từng nói rằng ngươi ra làm quan chính là trãi đường cho con trai.
Nói hắn thiên phú xuất chúng.
Như vậy thì sao không lấy chí hướng vào nơi điện các làm tam công thừa tướng, thay thánh thượng cầm Hòa Thị Ngọc Bích xét duyệt chuyện thiên hạ?
Vậy thì, …”
Tào Tháo ngửa đầu cầm chén rượu đổ ngược, rượu vương vãi trên râu áo:
“Tử Bích như thế nào?”
Chu Dị đã qua hơi men, nghe vậy có chút hoảng sợ xua tay nói:
“Không ổn, không ổn! Phạm húy, phạm húy!”
Tào Tháo cũng biết mình chơi ngông, thế là làm bộ nấc xỉn, ngã ngồi trên đất cười hề hề nói mớ:
“Uống say, uống say”
“Ọe”
Cố Ung vừa mới nôn ọe một bãi, rõ là nhóc con còn học đòi uống rượu.
Hắn quệt quệt miệng, nhìn Chu Dị nói:
“Chu Ngọc Lang thế nào, Chu Mĩ Lang cũng được!”
Tuy hai tên tự này nghe không phạm húy như của Tào Tháo, lại đều hướng về phương diện quân tử tuấn tú, xem như ổn.
Nhưng nhìn trông bộ dạng của Cố Ung lúc này hệt như tên ăn mày đầu đường xó chợ, Chu Dị thật không biết tương lai nếu Chu Du hỏi thì hắn phải giải thích thế nào:
“Chuyện này! Lang nghe có chút không ổn, có chút kiêu ngạo!”
“Xí! Nhát gan”
Cố Ung xấc một cái rồi ngã ra sau tựa hẵn vào ghế, buông lỏng hai tay có lẽ đã nửa tỉnh nửa mê.
Hoàng Hùng chờ hai ông thần ‘chém rau chặt thịt’ xong mới ôn tồn nói:
“Chu sư đệ!
Kỳ thực Mạnh Đức nói không sai …”
Tào Tháo vốn đang vịn tay vào bệ cửa sổ, nửa ngã nửa ngồi làm bộ xỉn, nghe Hoàng Hùng nói vậy bổng cười ngắc ngoải rồi thả lỏng tay nằm hẵn xuống đất hô:
“Rượu ngon!”
Hoàng Hùng cười tiếp tục nói:
“Thầy tướng số nói ngươi sinh con trai, thiên phú xuất chúng.
Tuy ta không tin chuyện quỷ thần, nhưng nếu đã đoán đúng là con trai.
Vậy lời tiên đoán ‘thiên phú xuất chúng’ kia hẵn là cũng có nguyên do.
Nếu ngươi đã không muốn học Tào huynh lĩnh ấn Chinh Tây, muốn hướng con theo nghiệp văn.
Vậy nên hướng Chu Công học tập.
Lấy tự là Văn Công ổn chăng?”
Chu Dị ngẫm một hồi lại nói: “Có phải hay không quá kiêu căng?”
Cố Ung đột nhiên nấc rượu, ợ một cái, rồi lại bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Hùng liếc Cố Ung lại nhìn Chu Dị rồi lắc đầu, không biết là lắc Cố Ung vẫn là lắc Chu Dị, hoặc là cả hai:
“Văn cũng không phải văn trong văn võ.
Công cũng không phải Công trong Công Hầu.
Nếu ta dám đặt như vậy thì văn sĩ trong thiên hạ chỉ sợ không để ta yên.
Văn là nghe.
Công là công bình công chính.
Ý là con trai của ngươi sau này lớn lên thành tài, vào đường làm quan, thì nên hết lòng vì việc công, nghe đạt trăm bề, công bình công chính, giữ đạo quân tử, rộng lượng mà trí tuệ.
Nếu có thể làm được như vậy, thì có thể trở thành đương thế Chu Công”
Chu Dị nghe thế bắt đầu xiêu lòng trầm tư.
Lúc này ở ngoài cửa phòng, trưởng tầng đã mang theo một lớp mồ hôi lạnh sau gáy bước đi xa.
Số là vừa nãy giúp Cố Ung ói xong, nàng liền chủ động tự mình mang thau ói đi đổ,
Bởi vì theo nàng thì những điều mà đám say xỉn này đang nói tốt nhất là không nên cho những nhân viên bình thường biết.
Nàng vốn muốn ra ngoài căn dặn nhân viên chớ tự tiện đi vào, dù sao thì nhìn công tử nhà mình vẫn còn tỉnh táo, không lo đám người kia say chết được.
Kết quả vừa đi ra thì bắt gặp ba người nam trung niên đứng chau đầu, ghé tai bên ngoài cửa.
Trưởng tầng còn sơ suất đập cửa trúng đầu một người.
Chỉ là người kia làm hiệu bảo nàng im lặng rời đi nên nàng đành nuốt nổi lo sợ vào trong lòng rồi rời đi.
“Tử Diễm, đau không?”
“Bá Dương huynh, ta không sao”
“Tử Diễm nha, cháu của ngươi nói chuyện không sai.
Năng lực đặt tự có chút xuất chúng!”
“Thái Úy nói đùa, đều là đám trẻ nít.
Biết cái gì!”
“Không có! Ta nói thật!
Ngươi cũng biết con trưởng ta, Trung nhi, đến giờ chưa có sinh con trai.
Ta nghe Dị nhi chính miệng thừa nhận vợ hắn có mang con trai thì rất vui mừng.
Nhà họ Chu chúng ta đem rất nhiều kỳ vọng đặt vào đứa bé này.
Mặc dù ta vốn cũng không tin thầy tướng số nhưng cũng đã nghĩ sẵn tên.
Cái tên Chu Du chính là do ta đặt.
Chỉ là một mực không dám chắc là con trai nên còn chưa nghĩ tự thôi”
“Vậy thì chúc mừng Thái Úy/ Chu huynh một lần nữa”
“Haha!
Hai ngươi đều chúc mừng từ nãy đến giờ, lại chúc nữa ta liền muốn say!
Lại nói, Tử Diễm à! Nhà họ Hoàng các ngươi sinh ra thiên tài anh kiệt như vậy mà lại đem giấu quá kín!
Nếu không phải Bá Dương vô tình nói lỡ, ta cũng không biết con trai của ta vậy mà chỉ đứng hạng ba trong các học trò của hắn”
“Thái Úy quá khen!
Hắn còn phải học hỏi nhiều hơn”
Thì ra hồi chiều Thái Ung nói đi gặp Chu Thái Úy và Hoàng Uyển cũng không phải nói đùa.
Hoàng Uyển có mời hai người tới Hoàng Lạc lâu ăn tiệc thật.
Khi nhận tin báo hỷ từ Lư Giang gửi tới, quản gia của Chu phủ liền sai người đi hai tuyến báo tin, một người A tới nhà Thái Ung tìm Chu Dị, một người B tới Hoàng Lạc lâu tìm Chu Thái Úy.
Cho nên Chu Thái Úy kỳ thực biết tin trước cả Chu Dị, cũng đã được Thái Ung và Hoàng Uyển chúc rượu nãy giờ, đã ngà ngà say rồi!
Vị gia đinh B báo tin cho Chu Thái Úy xong, đi xuống lầu lại vô tình nhìn thấy gia đinh A hớt hải đi lên lầu nên cũng nghi hoặc đi theo sau, nghe được gia đinh A nói chuyện với ‘trưởng tầng 7’ thì biết được Chu Dị cũng tại Hoàng Lạc lâu, thế là đi báo cho Chu Thái Úy hay.
Ba người Chu Thái Úy nghe báo thì lập tức qua phòng này chung vui, bởi vì cũng cùng tầng 7 nên không tốn bao nhiêu thời gian, khi đến sát cửa liền vừa trùng hợp đoạn đám người bàn nhau đòi đặt tự cho Chu Du.
Thế là bộ ba lão già liền nổi máu tọc mạch, đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Thái Ung chỉ đơn thuần là vì muốn có cơ hội hiểu thêm về đám học trò cưng.
Chu Thái Úy thì muốn xem thử con trai mình đang giao du với loại người nào.
Chỉ có Hoàng Uyển là vừa vui mừng, lại lo sợ.
Vui là bởi trời cho cơ hội hiếm có xích gần quan hệ với Chu gia.
Phải biết rằng, không chỉ Chu Cảnh đang làm Thái Úy, mà cả Chu Trung, anh ruột của Chu Dị, cũng là quan to trong triều, rất có xu hướng trở thành vị Thái Úy tiếp theo, một nhà hai Thái Úy đóa!
Lo là bởi Hoàng Uyển không có chút niềm tin nào đối với năng lực đặt tự của cháu mình.
Nhất là sau khi nghe Tào Tháo và Cố Ung nói xàm thì hắn đã tự nghĩ trong lòng: ‘Thôi xong! Bọn nhãi ranh! Còn tiểu tử kia thì thế nào cũng lòi ra cái Văn thôi!’.
Quả nhiên không ngoài Hoàng Uyển dự đoán.
Khi Chu Dị đang trầm tư suy nghĩ thì, Hoàng Uyển chủ động mở cửa, dẫn Chu Cảnh và Thái Ung đi vào:
“Ự hừm!”
“Cha, thầy, Tử Diễm công”
“Thúc công, Thầy, Thái Úy công”
“Thái Úy công, Thái sư, Tử Diễm công”
“Thầy, Tử Diễm công, Thái Úy công”
Cả bọn bốn người trong phòng, bao gồm cả hai tên vốn đang ‘say quắc cần cầu’ đều bật dậy làm lễ chào.
Thế mới biết, đừng tin mấy đứa ‘bạn xấu’, chúng chỉ chuốc cho ngươi say thôi chứ chúng không say đâu!
(P/s: đố các độc giả biết ai chào trước ai chào sau theo thứ tự trên)
Trong ba người thì Chu Cảnh thân phận to nhất.
Tuy Hoàng Lạc lâu là do nhà họ Hoàng mở, bốn người thanh thiếu nhi lại là học trò của Thái Ung.
Nhưng trong phòng này lại lấy việc ‘chúc mừng Chu gia có thành viên mới’ làm chủ đề.
Cho nên tính đi tính lại vẫn là Chu Cảnh làm chủ vị, được nói trước:
“Hahaha! Hậu sinh khả úy!
Đều ngồi xuống đi, đều ngồi xuống đi”
Lúc này trưởng tầng đã quay lại, còn chỉ huy một đám nhân viên mang theo ba chiếc ghế bành.
(P/s: Học lịch sử không cần thắc mắc, trả lời chính là phát minh của Hoàng Hùng, lý do chính là tốt cho sức khỏe ăn uống, tốt cho tâm trạng khách ăn, tạo cảm giác ‘khách hàng là thượng đế’)
An vị về sau, Chu Cảnh lại nhìn Hoàng Hùng nói:
“Hoàng Hùng đúng không?
Ta nghe Bá Dương và Tử Diễm nói về ngươi.
Con ta Chu Dị cũng khen ngươi hết lời.
Vốn cho rằng có chút quá mức, dù sao ngươi cũng chỉ mới 8 tuổi.
Thế nhưng hôm nay gặp được mới biết là ta cổ hủ.
Thật là anh kiệt thiếu niên vậy”
“Hoàng Hùng cảm ơn Thái Úy quá khen!
Hoàng Hùng còn phải học hỏi nhiều hơn”
“Tốt! Tốt! Tốt! Không tự ty, không kiêu ngạo!
Dị nhi có ngươi làm bạn, ta rất vui lòng!”
Chu Cảnh nhìn Hoàng Hùng cười tít mắt, trương lên bộ mặt đỏ hồng, lại nhìn Tào Tháo và Cố Ung nói:
“Các ngươi cũng vậy,
Mạnh Đức có danh văn thải chau chuốt mà hào phóng không trói buộc, hôm nay gặp được quả không sai.
Giang Đông Cố gia ra thiên tài Cố Ung, ta cũng được biết đến, tương lai tất sẽ thành lập công danh hiển hách”
“Tào Tháo/ Cố Ung, cảm ơn Thái Úy khen tặng.
Chúng ta còn cần học hỏi nhiều hơn”
Hai người cũng không nói nhiều, học theo Hoàng Hùng lặp lại y nguyên, vì biết ở đây hôm nay thì mình chỉ là vật làm nền cho Hoàng Hùng thôi.
Đặc biệt là Tào Tháo, hắn nghe ‘hào phóng không trói buột’ thì thầm than trong lòng, ‘Ai da! Lần sau phải cẩn thận hơn! Biết vậy lui một bước, Tử xuống Xích! Xích Bích nghe cũng tạm được nhỉ?!’
“Uhm!”
Chu Cảnh lại quay sang nhìn Hoàng Hùng đăm chiêu, nghiêm túc nói:
“Không giấu gì ngươi!
Chu Du, cháu ta, chính là do ta đặt tên.
Ta cảm thấy lấy tự ‘Văn Công’ cũng không sai.
Ngươi là thật lòng hay là nói chơi?”
Việc đặt tự tuy đã trở thành công cụ mua danh chuộc tiếng, nhưng đối với một số ‘chân quân tử’ thì vẫn là việc trong đại, có ý nghĩa lớn.
Đối với Chu Cảnh, nếu như Hoàng Hùng là người lấy tự cho Chu Du, vậy thì quan hệ hai nhà Chu Hoàng sẽ xích gần thêm, từ quen sơ thành thân quen, thậm chí Hoàng Hùng có thể xem như một nửa thầy của Chu Du.
Hoàng Uyển nghe vậy lo nghĩ trong lòng: ‘Ôi giồi ôi! Thái Úy mà biết đám người lục quái đều lấy văn làm tự thì sẽ nghĩ như thế nào? Xem Chu Du là thuộc hạ của Hoàng Hùng? Khinh thường nhau đây?’
Thế là Hoàng Uyển vội ra hiệu ngăn lại Hoàng Hùng, nói:
“Thái Úy chớ nghĩ nhiều! Cháu ta cũng là nhất thời nói lỡ mà thôi!
Nếu Thái Úy còn chưa quyết định, không bằng nghe ta nói một lời?”
Chu Cảnh gặp đây nhiếu mày không thích, rồi lại thấy Thái Ung, người mình rất kính trọng, ra hiệu cho mình tin tưởng Hoàng Uyển.
Chu Cảnh nghĩ thầm: ‘Dù sao Hoàng Uyển cũng là ông của Hoàng Hùng, có lẽ nhà họ Hoàng có chuyện gì không tiện nói ra’, thế là gật đầu:
“Uhm! Tử Diễm cứ nói đừng ngại”
Hoàng Uyển nháy mắt cảm ơn Thái Ung rồi hướng Chu Cảnh làm lễ nói:
“Vậy thì Tử Diễm xin mạn phép!”
Rồi quay sang Hoàng Hùng nói:
“Hùng nhi nha!
Ngươi giải thích nghe cũng tạm được, nhưng khó tránh khỏi có chút gượng ép!
Người ngoài nghe Văn Công chỉ nghĩ Chu công tử tự cao tự đại, đâu có nghĩ xa!
Chắc hẵn Chu Thái Úy cũng nhận ra điểm này, chỉ là Chu Thái Úy rộng lượng ngay thẳng, không để ý mà thôi!
Ngươi chớ nghe Thái Úy khen mà làm kiêu!
Thái Úy khen ngươi hẵn là vì ý nghĩa ‘nghe đạt trăm bề, hết lòng vì việc công’!
Nghe đạt trăm bề chính là vì muốn không bỏ sót, bởi làm việc công mà sơ sót thì gây tai họa lớn cho nhiều người, thậm chí cả quốc gia.
Ý là cẩn thận vậy.
Nếu vậy sao ngươi không đặt tự là ‘Công Cẩn’?
Hết lòng cẩn thận vì việc công!
Vừa đủ ý lại không quá lố!
Huống hồ, gia tộc chúng ta nằm tại phương nam.
Tiểu tử ngươi từ nhỏ đã hiếu động tìm hiểu nhiều, chẵng lẽ không biết ngọc Cẩn Du?
Chính là một loại ngọc đẹp tượng trưng cho người quân tử.
Ngọc này chuyên khảm vào thứ gỗ Xà Cừ quý hiếm mà chỉ phương nam mới có.
Gỗ xà cừ cứng cáp bền bỉ, không chỉ hợp với cốt cách quân tử cũng ý bảo trường thọ.
‘Công Cẩn’ vừa bao hàm chí hướng, tính cách, cũng bao hàm cốt cách, mệnh cách.
Lại không quá mức phô trương như ‘Văn Công’ mà ngươi đề ra.
Ngươi nha ngươi!
Vẫn là phải học hỏi nhiều hơn”
Hoàng Hùng gật đầu lia lịa nói: “Thúc công dạy phải”
Trong khi hai ông cháu Hoàng Uyển đang diễn vỡ ‘Ông nghiêm cháu kính’, ‘Ông dạy cháu nghe’ thì ở bên kia,
Chu Cảnh càng nghe thì hai mắt càng sáng, ‘Công Cẩn! Tự tốt! Cháu đặt tự đã hay! Ông đặt tự còn hay hơn!’,
Thế là nhìn về phía hai ông cháu Hoàng Uyển nghĩ bụng, ‘Chà chà! Kinh Tương Hoàng thị nha! Tiềm long tại uyên vậy!’.
(P/s: Tiềm long tại uyên = rồng ẩn trong vực sâu.
Ý nói có năng lực nhưng chưa thể hiện ra, có thể tạm hiểu là ‘có tài mà giấu tài’, hoặc ‘có tài mà không được trọng dụng’, tuy na ná nhưng không hoàn toàn tương tự nên tác vẫn cho rằng ‘Tiềm long tại uyên’ hợp với tình tiết truyện nhất)
Chu Cảnh hướng Chu Dị nói:
“Công Cẩn là một tự hay, ta thấy rất hợp.
Du nhi là con ngươi.
Ngươi cảm thấy thế nào?”
Chu Dị so với Chu Cảnh còn mừng,
Hắn quán xuyến gia nghiệp hồi lâu, Lư Giang lại nằm ngay cạnh Ngô Việt,
Đối với ngọc Cẩn Du và gỗ Xà Cừ thì Chu Dị không chỉ nghe qua cũng đã gặp qua mấy lần, thật đúng là biểu tượng của quân tử vậy:
“Con cảm thấy rất hay.
Toàn bằng phụ thân quyết định”
(P/s: Trong suốt thời kỳ phong kiến, nguồn cung cấp ngọc quý và gỗ quý của Trung Quốc vẫn luôn là các nước Đông Nam Á, đặc biệt là Việt Nam ta.
Hãy nhớ Bình Ngô Đại Cáo:
“Người bị ép xuống biển, dòng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập, thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi, đãi cát tìm vàng, khốn nổi rừng sâu, nước độc.”
Và
“Vét sản vật, bắt chim trả, chốn chốn lưới chăng,
Nhiễu nhân dân, bẫy hươu đen, nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ …”
Main mặc dù chưa biết xuất thân của mình nhưng lại được xây dựng là người yêu quý dân Bách Việt,
Lại chú trọng vào nhu cầu ‘cơm no áo ấm’ thay vì những thứ ‘cao quý độc lạ’
Cho nên đúng là không nghĩ tới ngọc ‘Cẩn Du’ thật!)
Chu Cảnh nghe Chu Dị đồng ý thì gật đầu:
“Nếu vậy thì chúng ta chọn tự Công Cẩn này.
CÓ ĐIỀU …”
Hắn cố tình kéo cao