Học mà không chơi đánh rơi tuổi trẻ
Chơi mà không học đánh mất tương lai
Tài mà không danh như canh không nước
Danh mà không tài như nước chan cơm
(P/s: Thuần túy viết nhảm.
Nhiều bạn đọc không thích đọc quote thì tác xin lỗi đã gián tiếp cướp đi mấy giây cuộc đời các bạn)
“Tính tính tính tình tang tang tang”
Cây đàn tranh cổ ngân lên từng cung vần êm dịu thiết tha;
Khi bay bổng quyện hợp với nắng ấm và gió nhẹ hiển hóa thành linh hồn của âm nhạc;
Lúc trầm ổn cô đọng trong cảm xúc và tinh thần làm rung động tâm tình của ‘người nghe’.
Trên những cành cây ngân hạnh già ngoài hiên, mấy anh mấy chị bận áo lông vũ đủ màu khác nhau nô nức xúm lại mỗi lúc một đông, cất tiếng ríu rít hòa ca theo âm hưởng du dương.
Dưới bậc thềm rêu phong cổ kính, một đôi bạn nhảy khoác đầm nhung mao mượt mà dài thượt đã hóa thân thành tượng đá tự bao giờ, quả hạch trong lòng rơi xuống trên một nốt nhạc trầm.
Tai nghe âm thanh, hồn du theo tâm trạng, mắt chăm chú vào từng chuyển động điêu luyện nhịp nhàng của những ngón tay non nớt bụ bẩm,
Ba vị ‘trợ diễn’ đã rời tay khỏi đàn của mình được một lúc, ba vị ‘khán giả’ thì đã lặng đi ngay phút đầu.
Dưới mái đình cổ chỉ còn lại âm thanh chủ đạo phát ra từ một cây đàn cùng với sự phối hợp điệu đà đầy quyến rũ của nàng ‘thiên nhiên’,
Để cho những sinh vật thông minh kiêu ngạo tự gọi là ‘con người’ kia không khỏi trầm trồ bái phục từ tận sâu trong tâm khảm,
Dù đã được trực tiếp chứng kiến chẵng biết bao nhiêu lần!
Nhất là vị ‘trợ diễn’ lão thành lớn tuổi nhất, lão luyện nhất ở đây, thì đang nổi sóng trong tâm hồn:
‘Nửa năm! Nửa năm đã vượt qua ta! Không, là vượt xa ta!
Thần đồng sao? Vớ vẫn!
Yêu nghiệt sao? Không xứng!
Phải nói là cầm thánh cầm tiên sống lại một đời, thiên phú cũng chỉ đến đây là cùng!
Học trò của ta có tiên thánh chi tư a!’
(P/s: Theo các bạn đọc giả, ta đạo văn của ai? Chắc chỉ có dân đọc convert đời đầu mới biết)
Thái Ung vô ý thức lại nhìn xuống bàn, bên cạnh cây đàn quý là một cuốn thẻ tre mới còn thơm mùi mực:
“Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót …”
Càng đọc thì Thái Ung càng vui mừng.
Vui vì câu nhận xét của mình được chứng thực bởi từng câu chữ, vui bởi mắt còn chưa mờ!
Vui vì ngày đó Chu Cảnh và Hoàng Uyển phối hợp với mình thúc đẩy Hoàng Hùng học tập âm nhạc, vui vì ngày xưa mắt không mờ!
‘Bạn bè tốt, học trò tốt, đời còn gì vui hơn!’
Lão học giả này căn bản không biết rằng trong cuốn thẻ tre nọ chỉ có 3 phần là từ tay học trò của hắn.
Còn 7 phần là những lời truyền thừa theo hình thức ‘quy tắc thế giới’ được chính cố khí vận chi tử của thế giới này lưu lại khi hy sinh chính mình, đem linh hồn dung nhập thế giới.
Như vậy còn không rung động lòng người?
Chẳng lẽ thần phật tiên thánh có thể so với chân chính thế giới đã dựng dục ra họ hay sao?
“Haizz!
Làm sao hắn không chịu tham gia Trung Thu văn hội, nếu không danh tiếng nào so với Ung nhi, Dị nhi kém.
Con đường phía trước …”
“Lão gia! Có Lư công đến thăm!”
Suy nghĩ của Thái Ung bị tiếng hô của gia đinh gác cổng cắt ngang,
Tiếng đàn của Hoàng Hùng cũng theo đó dừng lại.
Nửa canh giờ sau (1 tiếng sau),
Thái Ung cùng Lư Thực mặc thường phục, lén lén lút lút theo sự dẫn đường của Tào Tiết, đi ngõ vắng, tạc cửa hông, vào hoàng thành, đến một gian viện ẩn khuất tầm nhìn, nơi có một người thanh niên đang chờ.
Người thanh niên nọ dáng dấp hơi cao hơn người thường một chút, khuôn mặt tuấn tú trẻ trung xem chừng chỉ khoảng 20 tuổi, song lại toát ra vẻ uy nghi, thâm trầm, đem tất cả cảm xúc giấu vào bên trong, khiến người ta liên tưởng đến những lão quái vật có thuật trú nhan, dãi dầu ‘sương gió’ mấy mươi năm lại vẫn giữ lấy vẻ ngoài của ‘nhi đồng’.
Đương nhiên, đây không phải một ‘lão ngoan đồng’ bước ra từ chuyện cổ tích tiên thần kỳ hiệp, vị thanh niên nọ chỉ là một người khoác lên long bào khi 13 tuổi, dọn dẹp sạch sẽ quyền thần hậu cung khi 15 tuổi, chấp chưởng ngọc tỷ kim ấn được gần 10 năm mà thôi.
“Bệ hạ! Bề tôi mang hai vị đại nhân tới!”
“Thần Thái Ung/ Lư Thực, bái kiến bệ hạ”
“Hai vị ái khanh bình thân!
Á phụ, thay trẫm canh giữ bên ngoài, đừng cho kẻ nào tiến đến, cũng tuyệt đối chớ để ai nghi ngờ!”
“Bề tôi vâng mệnh bệ hạ!”
Đợi Tào Tiết rời khỏi tầm mắt, Lưu Hoành mới hướng Thái Ung, chính xác là bao vải trong tay Thái Ung, nói:
“Thái ái khanh, Lư ái khanh, mau lại đây ngồi.
Thái ái khanh, ngươi đã soạn xong kế hoạch chưa?”
“Đã sơ lược hoàn thiện, xin trình lên bệ hạ”
Thái Ung cùng Lư Thực bước lại ngồi cùng với Lưu Hoành, chẵng hề có chút câu nệ gì, Thái Ung càng là trực tiếp đặt bao vải lên bàn, mở ra trong sự mong chờ của hai người còn lại.
Ờ phiêu mâu mần lây tờ …
“Tốt, tốt, tốt, ý kiến này rất được.
Chỉ cần làm tốt, bọn họ sẽ bị hỏng căn cơ, không còn dám chống đối trẫm nửa!”
…
“Còn có ý này! Vô cùng tốt! Con trai ta sao có thể bị bọn hắn kèm cặp bên người, khác nào nuôi khôi lỗi!”
….
Truyện Linh Dị
“Hahaha.
Đây là giang sơn thuộc về Lưu thị! Ta muốn lần nữa trung hưng!”
Thấy Lưu Hoành có chút quá khích, Lư Thực cười mở miệng khuyên lơn:
“Bệ hạ!
Những kế hoạch này đều cần từ từ trù tính, không nên nóng vội,
Nếu như sớm để lộ ra ngoài, chỉ sợ không thành!”
Lưu Biện cũng biết mình khí thịnh quá mức, thu liễm tâm tình, trầm giọng nói:
“Đúng.
Việc này cần phải giấu kín.
Hai vị ái khanh tuyệt đối không được hé miệng.
Còn có, thời gian gần đây đã có người chú ý hành tung của trẫm.
Có lẽ chúng ta nên tạm hoãn gặp mặt một thời gian.
Bản kế hoạch này trẫm tạm cất giấu, để tránh có kẻ phát giác”
Hai người Thái, Lư nghe vậy đều gật đầu đồng ý.
Nói đến, nguồn căn của sự việc cũng bắt đầu từ Trung Thu Văn Hội.
Thái Ung như thường lệ biểu hiện ra tài hoa kiến thức phong phú, giữ vững ngôi vị Lạc Dương đệ nhất, hoặc cũng có thể nói là ‘thiên hạ đệ nhất học giả’ trong sự công nhận của sĩ nhân Trung Nguyên.
Đối với điều này, Lưu Hoành một mực tán đồng nhưng không quá quan tâm, thi thư nghệ thuật vớ vẫn mà thôi!
Bút có thể đâm chết cường thần sao?
Mực có thể dìm ngập loạn tặc sao?
Văn thơ có thể nói ra mười vạn hùng binh sao?
Nhạc họa có thể vẽ nên trăm vạn hộc lúa sao?
Thế nhưng năm nay có sự đột xuất vượt bậc nằm ở cuộc thi văn trong thế hệ trẻ.
Hai học trò của Thái Ung là Cố Ung và Chu Dị xuất tận danh tiếng.
Một người tuy nhỏ nhưng bác học uyên thâm tựa như bản thu nhỏ của Thái Ung,
Một bụng kinh thư, một đầu lưỡi dẽo, trấn áp người đồng lứa.
Một người thì tuấn tú nho nhã tựa như trích tiên hạ phàm,
Văn thải, nhạc luật để cho các phương hào kiệt cuối đầu bái phục.
Hai người phối hợp với nhau càng khiến cho đám con em thế gia Trung Nguyên tự cho là cao minh hơn người kia phải mất mặt ê chề, xấu hổ nhục nhã.
Lại thêm Cố gia và Chu gia đều là thế gia phương nam, tại trong mắt sĩ nhân Trung Nguyên thì không khác với sĩ tử hàn môn bao nhiêu.
Từ những ngày đầu của văn hội, đã có rất nhiều sĩ tử hàn môn tụ tập thành nhóm tới bái phỏng ba thầy trò Thái Ung, mà ba người cũng rất là dễ nói chuyện, giao lưu vui vẻ chứ không cậy tài, cậy thế khinh người.
Danh vọng của Thái Ung bổng chốc lên như diều gặp gió, từ tầng lớp thượng lưu lấn sân sang tầng lớp trung lưu.
Đặc biệt là theo sự lan truyền rộng rãi của mấy bài nhạc dân ca bình dị đầy ý nghĩa nhân văn mà Chu Dị mượn từ Hoàng Hùng để thi thố trong văn hội,
Thì tên tuổi của ba thầy trò cũng bắt đầu xuất hiện trong những bữa cơm dưới mái tranh nghèo, hoặc thỉnh thoảng còn râm ran trên đồng xanh nương ruộng.
Thế là Lưu Hoành nhất thời nổi hứng muốn nói chuyện với Thái Ung, hy vọng vị trí giả này có thể đề xuất một chút ý kiến có thể dùng được, tốt nhất là có thể giống như hai tên học trò của hắn, đem thế gia đánh mặt mũi bầm dập, trả lại quyền lực cho ngai đế.
Chỉ là bản thân Thái Ung cũng không phải quan cao tước lớn gì mà chỉ là một Đông Quán hiệu thư, nôm na là tên thủ thư mà thôi, nếu như trực tiếp gặp riêng Thái Ung thì có chút kỳ lạ, để người chăm chú.
Lưu Hoành tính tình đa nghi, ngoại trừ Tào Tiết, người mang mình vào Lạc Dương, ủng lên ngôi đế, thì dù là đám người ‘thập thường thị’ do chính tay mình nâng đỡ lên cũng không được Lưu Hoành tin tưởng hoàn toàn.
Đang suy ngẫm chuyện này thì có tin báo Cửu Giang thái thú Lư Thực, người vừa bình định cuộc nổi loạn của người Bách Việt ở giang nam, dâng sớ cáo bệnh muốn rời chức hồi triều.
Từ sau khi Mã Viện chinh nam đến nay, chưa có đời Hán đế nào thực sự chăm chú tình hình ở phương nam cả, chủ yếu vì thói quen của người Trung Nguyên coi khinh những vùng đất và dân tộc bên ngoài, xem họ là man di.
Tựa như cách thức mà triều đình Lạc Dương vẫn đối xử với Tây Vực, tuy nhiều lần Tây Chinh những cũng đánh giết xong rồi rút, căn bản không đưa ra chính sách phát triển huệ dân gì ra dáng.
Bị bòn rút, bóc lột tự nhiên phải phản kháng!
Từ khi Hán mạt hiện lên, lực lượng quân sự chính quy suy yếu, không còn với tay được tới xa ngoài Lương Châu nữa, thì Tây Vực đô hộ phủ cũng biến thành ruột rỗng, có danh lại không thực.
Tương tự, ở phương nam, các tộc Bách Việt cũng thường xuyên tụ chúng xuống núi giết lui ác quan, cát cứ đòi tự lập, không nhận Hán đế.
Mới đây, người Bách Việt ở vùng Cửu Giang nổi dậy, thái thú đương nhiệm đối phó bất lực bị bãi miễn, Trung Lang Tướng Lư Thực được cử đi bình định, kiêm nhiệm Cửu Giang thái thú.
Lư Thực xuất thân gia tộc nhỏ ở U châu, thuở thiếu thời theo học đại nho Mã Dung, trở thành sư huynh đệ của Thái Ung và Trịnh Huyền, đều là đại nho có tiếng bên trong sĩ lâm.
Càng ghê gớm là Lư Thực không phải học giả văn nhược thuần túy như Thái Ung, Trịnh Huyền,
Mà còn có nhiềm năm giữ chức vị lớn trong ngoài triều, làm thực quyền quan lại cả bên văn lẫn bên võ,
Không chỉ có tài năng trị chính càng có kinh nghiệm chiến trường, cùng với Hoàng Phủ Tung được xem là hai vị tướng có năng lực nhất hiện giờ.
(P/s: Chu Tuấn vào Lạc Dương năm 181, bây giờ còn đang là huyện lại ở Giang Nam.
Chú thêm nữa là trong truyện này thì Chu Tuấn tịt ngòi, không có cửa trở thành Hán mạt 3 tướng.
Vì sao thì đợi n chương hoặc tra google Chu Tuấn rồi suy đoán)
Lư Thực chỉ dùng không tới nửa năm đã bình định cuộc khởi nghĩa của người Bách Việt ở Cửu Giang,
Thông qua sức mạnh quân sự và ngoại giao chiêu dụ để cho các thủ lĩnh nổi dậy tan rã,
Người thì bị cô lập, lực yếu chết trận, kẻ thì đồng ý lui về trong núi,
Không giết chóc nhiều mà bình ổn được tình hình.
Tuy vậy, Lư Thực là người U Châu, chịu giá lạnh thì được chứ chịu nóng ẩm lại không nổi, thế là nhân công sự làm xong liền lập tức dâng thư cáo ốm, tự động rời chức hồi triều.
Bình thường mà nói, đối với loại người ‘cậy tài xem thường ý kiến của hoàng đế’, ‘tự ý hành động, thích nghỉ thì nghỉ’ như Lư Thực thì Lưu Hoành vô cùng căm ghét, cảm thấy mình bị khinh nhục.
Song lần này thì hắn lại cảm thấy ông trời chiều lòng hắn, thế là Lưu Hoành cho vời Lư Thực vào tiếp kiến, mặt ngoài nói là khen thưởng ủy lạo, kỳ thực là nhiều lần ẩn ý bảo Lư Thực tiến cử Thái Ung.
Lư Thực tuy cương trực, thẳng tính nhưng cũng làm quan lớn trong triều nhiều năm, đoán được ý của Lưu Hoành, thế là nhân việc đang cùng Thái Ung biên soạn Hậu Hán Ký liền mời Thái Ung đem bản thảo vào cung diện thánh.
Trong buổi gặp mặt đầu tiên của 3 người, bên ngoài chỉ nghĩ là Lưu Hoành nghe được danh tiếng Thái Ung, lại thêm sự tiến cử của Lư Thực, người vừa mang theo công lao lớn khải hoàn, nên mới muốn thưởng lãm tác phẩm của hai người Lư-Thái một phen.
Ai ngờ sự thật lại là Lưu Hoành hỏi ý Thái Ung và Lư Thực về tình hình quốc gia triều chính hiện giờ.
Đương nhiên, ban đầu thì Thái Ung có chút ấp úng không dám nói, mọi chuyện đều lấp liếm giả ngu.
Chỉ là, Lưu Hoành vẫn kiên trì biểu lộ một bộ mặt ‘minh quân’, khác hẵn kiểu cách ngã ngớn hẹp hòi bình thường, vô cùng rộng rãi chịu nghe lời phải, không hề câu nệ nói thẳng phạm húy, còn tự bộc bạch việc mình dùng hoạn quan đấu thế gia nhưng càng ngày càng khó dùng.
Thêm nữa ở sát bên, có đồng môn sư huynh đệ không ngừng nói lời chân thật phạm húy, vượt cương, trách vua, trách tiên đế, trách Lưu thị, mà vẫn không bị Lưu Hoành răn dạy.
Thế là Thái Ung cũng dần cởi mở nói ra suy nghĩ của mình.
Ví dụ như:
‘Quan lại xuất thân thế gia quá đông’,
‘Lực lượng của thế gia tại địa phương quá lớn’,
‘Tình hình sát nhập thổ địa trở nên ngày càng gay gắt’,
‘Vấn đề thế gia dũi tay vào hậu cung và đông cung gây nguy hại cho tương lai’,
‘Một bộ phận hoạn quan và ngoại thích thường xuyên cùng thế gia mắt đi mày lại’,
‘Thập thường thị chỉ nhận tiền tài không quản trung nghĩa thì tùy thời có thể bị thế gia mua chuộc’,
‘Tình hình các giáo phái phù thủy lộng hành trong dân gian khiến dân chúng mất niềm tin vào triều đình’,
‘Tình hình các dân tộc thiểu số nổi dậy nơi biên thùy khiến quốc lực ngày một suy yếu’,
‘Nội bộ nho đảng bị thế gia thay máu như con dao sắc treo trên đầu hoàng đế’,
Vân vân.
Hai người Thái Ung, Lư Thực hoàn toàn có thể nói là đều không phải cùng một bọn với trung nguyên thế gia.
Một người là nửa hàn môn, thuần học giả, học trò chính thức không có một ai nào đến từ Trung Nguyên thế gia, tuy mẹ mang họ Viên nhưng rất ít qua lại với bên ngoại.
Một người là nhân sĩ đến từ biên thùy U châu, xem trọng thực tài, xem nhẹ danh tiếng, tính tình ngay thẳng cương trực, nhiều lần xích mích thẳng mặt với phe thế gia.
Nhất là Thái Ung, hai vị công tử nhà họ Viên vừa mới bị hai học trò của Thái Ung vã mặt xong, với tính cách nhỏ nhen của Viên thị thì sẽ đau rất lâu, rất lâu!
Sau khi thắng thắng cởi mở với nhau, hai người Lư-Thái bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói lên rất nhiều vấn đề sâu sắc trúng vào nổi lo âu của Lưu Hoành, chẵng hề câu nệ thế gia, hoạn quan hay ngoại thích.
Thế là Lưu Hoành mừng trong lòng, hỏi ý Thái Ung và Lư Thực về kế sách giải quyết.
Lư Thực tập trung vào vấn đề muôn thuở là thế chân vạc của hoạn quan - ngoại thích - thế gia,
Yêu cầu Lưu Hoành bãi bỏ quyền lợi của hoạn quan, đem ‘con dao’ này ném đi,
Nhưng lại không đưa ra được gợi ý hỗ trợ thiết thực nào trong việc suy yếu thế gia,
Ngoại trừ việc gia tăng binh quyền cho những tướng lĩnh phái bảo hoàng như Lư Thực.
Lưu Hoành nghe nghe gật gật xưng phải, nhưng trong tâm thì trách: ‘Lão già cổ hủ, làm như cách của ngươi thì trẫm cũng nối gót Lưu Chí đi chầu tông miếu sớm.
Còn muốn tăng thêm quyền binh cho ngươi? Đùa à?’
Ngược lại với Lư Thực,
Thái Ung lại đưa ra những kiến giải ngoài lề mới lạ như tạo dựng, lôi kéo những lực lượng khác chỉ độc thuộc về hoàng đế như hàn môn và bình dân.
Bởi hai lực lượng này một mực bị thế gia chèn ép