Cảm ơn Quân Thượng và Koser Arima nhá!
(P/s: Series Đồng bào này sẽ bao trọn hết 3 năm của main ở các tộc Bách Việt.
Nó tập trung chủ yếu vào văn hóa người Việt thay vì thuyết phục đấu đá.
Vì tác viết tâm lý nhiều mệt quá nên chuẫn bị đổ vỏ hết cho Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Sau series này sẽ là giai đoạn Hoàng Hùng kết thúc ‘3 năm giữ đạo hiếu’ để tiếp tục công cuộc ăn chơi trên đất Hán, quy tụ Hàn môn, dân tâm, kết giao một số danh nhân trong Tam Quốc.
Sau đó là Hoàng Cân khởi nghĩa, và truyện này sẽ chính thức bước vào giai đoạn ‘dã sử quân sự’.
Nói vậy để các bạn đọc chuẫn bị tâm lý trước,
Nếu không quá hứng thú với văn hóa truyền thống mô tả trong truyện
Hoặc cảm thấy việc kết giao với đám người Nhất Lữ Nhị Triệu Tam Điển Vi … là bán aquafina
Thì các bạn có thể chờ đến giai đoạn Hoàng Cân hẵn quay lại đọc truyện)
Âu Cơ ban tặng trăm con
Lòng bao la biển, chí hòn quan san.
Một mai theo mẹ lên ngàn,
Theo cha xuống biển, dựng đàng nước non.
‘Trống đồng’ sáng chói bay lên từ biển rộng phương đồng, tỏa ánh sáng dịu kỳ như phép màu cổ tích.
Bên con suối Mường, mấy anh con trai được dịp lé mắt nhìn những đường nước uốn lượn lung linh trong nắng sớm.
Những giọt nước suối trong veo lái theo đường đi uyển chuyển của mái tóc dài, vẽ nên những cung đường tuyệt mỹ, long lanh trong nắng mai,
Tựa như con cá bạc cá ngà nhảy lên từ lòng suối để đón nhận ánh hào quang của ‘trống đồng’,
Để mà khoe mẽ vẻ đẹp vô ngần mà tạo hóa ban cho,
Cũng là để nhìn rõ hơn mặt ‘trống đồng’ ấm áp kỳ vĩ nơi phương đông.
Hai người em gái xinh đẹp của vị vua Dịt Dàng huyền thoại hẵn là đã sinh lòng cảm mến với văn hóa của đồng bào miền xuôi trong hoàn cảnh như vậy.
(P/s: nãy giờ tả cảnh con gái bản gội đầu ở suối chớ không có bậy bạ gì mô nha)
Hoàng Hùng cùng Nguyễn Bảy đang ngồi quây quần với mấy đứa bé đồng bào Môn, nghe một vị già làng kể truyện thơ “Sử thi đẻ đất đẻ nước”.
Dân ta nói đồng bào mình đều là anh em, mà anh em thì như thể tay chân, đâu có tách rời nhau được.
Quả không sai.
Dưới miền xuôi có những truyền thuyết, chuyện cổ, ca dao, tục ngữ kể về mối thân tình với thượng ngàn kỳ vĩ tươi đẹp,
Thì ở miền ngược cũng có những sử thi, văn thơ như thế về người đồng bằng.
Quan hệ gắn bó ngàn đời ấy không chỉ là nói miệng mà còn thể hiện bằng hành động.
Năm đó Thục Phán kêu gọi đoàn kết chống Triệu Đà, biết bao dũng sĩ miền cao đã đáp ứng tiếng vang hiệu triệu của trống đồng, vượt núi băng rừng xuống Cổ Loa giúp sức An Dương Vương.
Mắt thấy Loa thành phải thất thủ, Thục Phán đem truyền thừa khắc vào trống đồng, nhờ anh em Môn phá vây mang lên trên núi, bảo tồn lửa văn minh cho Âu Lạc, những chiếc trống ấy được bảo tồn cho đến ngày nay.
Vì sao Hoàng Hùng biết ư?
Chẵng phải “Đẻ đất đẻ nước” đã nói rõ đấy sao,
Vị vua huyền thoại đã cho đúc trống đồng và phân phát cho mọi người!
Trong sử củ thì Cao Lỗ nhận mệnh Thục Phán đúc trống đồng rồi chia cho chư tướng bản quản.
Cho nên
Loa thành đổ, trống đồng còn!
Âu Lạc vong, văn minh còn!
Ngàn năm đô hộ, vẫn còn Việt Nam!
Cách đây nửa tháng, sau khi học được tiếng Môn cổ thì Hoàng Hùng đã được Bạch Vân tiên sinh đưa đi chứng kiến tận mắt những chiếc trống đồng mà hội đồng Môn Lang gìn giữ thay Âu Lạc suốt gần 400 năm nay.
Chúng ghi khắc những nét văn hóa đặc sắc từ lao động sản xuất cho đến lễ nhạc tinh thần,
Những kiến thức học thuật cũng như kinh nghiệm lịch sử về khoa học tự nhiên của người Âu Lạc,
Rộng gồm nhiều mặt, sâu và đặc sắc, dù đến từ 400 năm trước nhưng có những thứ mà Bách gia hiện giờ cũng chưa từng nghiên cứu, hoặc ít nhất ở mặt ngoài là chưa từng nghiên cứu bởi Hoàng Hùng tin chắc là sự hiểu biết của hắn đã bao trùm mặt ngoài của tất cả các lưu phái Bách gia đương thời.
Để đánh giá về giá trị của những chiếc trống đồng này, Hoàng Hùng có thể thẳng thừng nói rằng
Giá trị vượt qua cả thiên thư!
Cũng phải thôi, vì chính thiên thư cũng được bao gồm trong đó.
Hoàng Hùng còn nhớ bộ mặt hết hồn của 6 quái khi họ nghe từ miệng hắn nội dung của
Công trình học thiên thư,
Và phương pháp tạo ra nỏ thần liên châu!
Vậy là trong các bảo vật mà rùa vàng ban tặng cho đồng bào ta thì chỉ còn mỗi thanh kiếm thần của Tây Vu Vương mà thôi.
Về điều này thì 6 quái đều hí hửng cười khoái bởi có bao kiếm của Lê Tư thì sớm muộn gì kiếm báu cũng quay trở lại với dân ta.
“Thôi! Hôm nay kể tới đây thôi.
Mai ta lại kể tiếp.
Ngồi lâu mỏi cả lưng rồi, ta phải đi lên rừng nghe chim hót đây.
Các cháu cũng vậy, đi làm đi chơi đi”
Vị già làng kết thúc câu chuyện đúng vào thời điểm thường nhật.
(P/s: trong truyện này già làng không phải trưởng làng nhá, kiểu lão làng thôi, mà viết lão làng nghe nó ngáo ngáo sao ấy, nên viết già làng)
Nguyễn Bảy huých Hoàng Hùng, đề xuất:
“Mấy lão kia chắc đang ở bên bờ suối đấy.
Hay là …”
Nói đến đây Nguyễn Bảy nháy nháy mắt kiểu ‘hiểu mà phải hông?’.
Hoàng Hùng không biết là trong hỗn độn hải tồn tại những tổ chức có tầm ảnh hưởng tới tất cả các thế giới, nắm giữ sức mạnh đặc biệt, ở một mức độ nào đó còn ghê gớm hơn Cổ Lạc Tiên Triều, gọi là “Hội bảo vệ sức khỏe tâm lý bà mẹ và trẻ nhỏ”, “Hội bảo vệ sức khỏe tâm lý trẻ vị thành niên”, “Hội kiểm duyệt với nhiều hơn 18 thành viên”, vân vân.
Nhưng Hoàng Hùng biết là Nguyễn Bảy đang nói về điều gì:
“Không!
Đệ có hẹn chơi cờ hùm với cụ Lý rồi.
Chào nhé!”
Hoàng Hùng phất tay chào rồi quay phắt rời đi.
“Ơ này! Ngô ca giữ cho công tử vị trí đẹp rồi mà.
Công tử, công tử!”
“Nguyễn ca thích thì đi đi.
Tặng luôn đấy”
Âm thanh còn vang trong tai Nguyễn Bảy nhưng bóng dáng thì đã mất hút trên đường dốc.
Nguyễn Bảy vuốt vuốt cằm cảm thấy nhiệm vụ Hoàng Dung giao cho 6 anh em bọn hắn có chút khó khăn:
“Thôi, công tử còn nhỏ quá mà”
Thực cũng không phải do Hoàng Dung rãnh quỡn mà là nàng lo sau này Hoàng Hùng bận bịu chuyện quốc gia đại sự quá để cho nàng không có cháu bồng.
Và thực ra thì Hoàng Hùng cũng không có đi chơi cờ hùm với già làng Lý, tại hắn thắng nhiều quá nên cụ Lý cũng ngán hắn rồi.
Ờ thiệt ra thì đó chỉ là một phần của lý do thôi,
Nhà cụ Lý đã có bảy đời hành nghề y, là một trong những người có kiến thức cao rộng nhất xứ này, Hoàng Hùng biết tính cụ thích chơi cờ Hùm nên vẫn thường lấy cớ chơi cùng để tung chiêu mười vạn câu hỏi vì sao.
Hôm nay cụ Lý không dạy kiến thức miệng nửa, cụ muốn tận tay chỉ mặt cây thuốc để Hoàng Hùng nhận biết,
“Sẽ là một chuyến thực nghiệm đầy lý thú và bổ ích”- Hoàng Hùng nghĩ bụng khi đi theo cụ Lý và hai đứa cháu gái của cụ lên rừng.
Vì sao hắn nghĩ như vậy ư?
Đương nhiên không phải vì hai đứa cháu gái của cụ Lý, nhà cụ không có cháu trai nên mới truyền nghề cho cháu gái.
Chuyến đi hôm nay sẽ rất lý thú là bởi vì trước khi xuất phát thì cụ Lý có nói:
“Thuốc nam chữa người nam”
Năm chữ giản đơn nhưng ẩn chứa hàm ý triết học và cả luận điểm khoa học sâu xa.
Chỉ từ câu nói ấy thì Hoàng Hùng đã nghe ra được 3 ý nghĩa:
Một là vấn đề của người Việt thì chỉ có người Việt mới giải quyết được, cũng tức là chỉ có người Việt chủ động đứng lên đoàn kết lại mới giải phóng được dân tộc mình khỏi ách nô lệ, không thể trông chờ vào một giải pháp đông tây nào cả.
Hai là thời tiết khí hậu ở mỗi nơi đều khác nhau, tùy vào điều kiện thiên nhiên mà nuôi dưỡng ra những con người và muôn loài sinh vật thích ứng với điều kiện ấy, và cũng tương thích với nhau, cho nên cây thuốc sinh ra ở phương nam thì hợp với người nam.
Ba là con người phải sống hòa thuận với thiên nhiên, giữ gìn thiên nhiên, không thể vì cái lợi ích kỷ trước mắt mà phá hoại sự gắn kết dài lâu của con người với muôn loài vạn linh khác, bởi vì chính ‘mẹ thiên nhiên’ đã nuôi lớn chúng ta từ thuở còn nhỏ bé mông muội, và bảo bọc chữa lành chúng ta qua những cuộc tan hoang gian khổ.
Nếu không phải có núi rừng hiểm trở mang theo khí tiết nguyên thủy của phương nam bảo bọc đồng bào Môn thì quân binh của triều Hán đã sớm xông lên cướp phá đốt giết rồi.
Quan trọng là khí tiết nguyên thủy mà không phải là núi rừng hiểm trở.
Tịnh Châu không hiểm trở sao? Xuyên Thục không nhiều rừng sao?
Trước khi đến với núi Mường thì Hoàng Hùng vẫn luôn thắc mắc vì sao người Hán có thể đẩy lui tổ tiên người Hung Nô để chiếm cứ Tịnh Châu, trấn áp tổ tiên người Ba Thục để chiếm cứ Ích Châu,
Nhưng lại không thể làm gì được cộng đồng Môn Việt.
Khi đến với núi Mường và sinh sống ở đây một thời gian thì Hoàng Hùng mới hiểu,
Đó là vì khí tiết,
Không chỉ là thời tiết khí hậu,
Cũng không phải là cái tinh thần khí tiết hư vô mờ mịt của anh linh tiên tổ như chuyện cổ kể lại,
Mà,
Đó là hương khí khác biệt thiên nhiên ban cho núi rừng nơi đây,
Là những sinh vật độc lạ đặc hữu mà ‘mẹ’ ưu ái cho riêng những người con phương Nam.
Học hỏi ở cụ Lý hơn nửa tháng,
Hoàng Hùng nhận ra rằng hắn không phải người đầu tiên thắc mắc, tò mò và nghiên cứu về ‘bẩn’.
Tổ tiên Môn Việt cũng đã có những bước tiến vượt qua hắn trong việc tìm hiểu tính chất của ‘tà ma’, tên gọi khác của ‘bẩn’ được dùng ở nơi đây, mặc dù mang theo màu sắc huyền bí nhưng kỳ thực lại là một dạng khoa học bậc cao mà chỉ có những người hiểu biết sâu rộng như cụ Lý mới am tường.
Từ lời giảng của cụ, Hoàng Hùng biết rằng:
‘Bẩn’ hay ‘tà ma’ cũng có nhiều loại, khác biệt theo vùng miền địa lý, nếu không có người hay thú từ nơi khác đến thì hầu như không có khả năng đem ‘bẩn’ từ vùng này sang vùng khác.
‘Bẩn’ cũng không hoàn toàn ác tính, với những người sinh sống thuận hòa với thiên nhiên và ít rời xa nơi chôn nhau cắt rốn thì hầu hết các loại ‘bẩn’ đặc hữu của nơi ấy sẽ không tác động lên.
Cho nên các Môn từ bao đời nay không chỉ gìn giữ những nét văn hóa đặc sắc của tổ tiên của đồng bào anh em, mà còn thay ‘mẹ thiên nhiên’ bảo tồn những quà tặng của mẹ cho chúng ta.
Núi rừng được gìn giữ nguyên thủy, thì ‘bẩn’ hay ‘linh hồn của tự nhiên’ trong một cách gọi của khác của cụ Lý khi truyền dạy về tình yêu thiên nhiên cho hai cô cháu gái, sẽ trở thành bức tường thành vững chắc mà giặc phương Bắc không thể nắm bắt hay nhìn thấy.
Tại nơi đây, một ngụm nước suối, một vết muỗi căn, hay một trận gió thổi đều có thể đem cái ‘linh hồn’ đặc hữu của thiên nhiên nơi đây đánh vào người quân xâm lược, tạo thành bệnh truyền nhiễm, làm suy kiệt chúng.
Bao nhiêu lần lũ ác ôn xông lên núi rừng của ta thì đều bị ‘linh hồn của tự nhiên’ phối hợp với dân ta vờn chết cả,
Chúng chỉ có thể mắc kẹt giữa sự bủa vây của rừng già, vô vọng nhìn những kẻ bên cạnh ngã xuống sau từng mũi tên độc của chiến sĩ du kích phe ta.
Từ những lời ấp a ấp úng của mấy tên may mắn sống xót lết về trong tình trạng tâm thần suy kiệt bất ổn, sử quan nhà Hán ghi lại rằng:
“Núi rừng phương nam có Xích Quỷ lộng hành, yêu khí vờn quanh, độc khí trùng thiên, …”
Năm đó hai vị Trưng Nữ Vương đem rất nhiều di sản gửi lên núi rừng,
Mã Viện muốn đuổi theo cướp mà không thành, đành đào cây giống sản vật kéo về đất Lạc Dương,
Thế nhưng những sinh vật phương nam không quen khí hậu phương Bắc, 10 phần chỉ còn 1, 2,
Cuộc nam chinh ngàn dặm vốn đã tốn rất nhiều lương thảo tiền bạc, nay lại chẵng cướp về được gì đáng giá, có thể nói là lỗ chổng vó,
Mà Mã Viện còn chơi ngông đem đồng khí đúc thành trụ làm bùa trấn yểm,
Thế là đám quan lại Trung Nguyên mới hè nhau hạch sách đến độ Mã Viện bị lột chức Phục