Nói thật, tác đánh máy xong cũng không biết mình vừa làm cái gì.
Răng khôn mọc không khôn, đã đau đầu lại nhức răng.
Bố khỉ!
- -----------
Trương Ninh Nhi và Trương Giác lần này không chỉ mang theo hộ vệ thân cận mà còn có cả Chu Mặc, tổng cộng 8 người.
Phân đàn cũng không có việc gì lớn gấp, mà Thanh Châu lại là địa bàn của Chu Mặc, cho hắn theo cũng không có việc gì to tát.
Đương nhiên, Trương Giác cũng rất dò xét một phen về mức độ ‘đoàn kết’ của 2 vị chính phó thủ lĩnh phân đàn Thanh Châu.
Lý Năm nhìn thấy người đến có chút nhiều thì hét lên:
“Những người phía trước dừng lại!”
Đinh Ba lập tức gác đao lên cổ Quản Hợi, lúc này đã bị nhét giẻ vào mõm, buộc chặc miệng, chỉ phát ra được mấy tiếng hừ hừ.
Dưới ánh đuốc lập lòe, ‘Trương Giác’ thấy cảnh này liền phất tay ngăn lại đám thuộc hạ xông xáo, vốn đang định phi vọt lên.
Hai bên đứng cách nhau hơn 10 trượng (33 mét), gió đêm đông thổi vù vù lạnh như dao cắt, cũng may nơi này gần biển có khí hậu đại dương điều hòa bớt, ở nội địa Trung Nguyên lúc này tuyết đã bắt đầu nặng triễu.
‘Trương Giác’ cười nói vọng lên, cao thanh vang vang:
“Ta còn tưởng các ngươi không sợ trời không sợ đất!”
Hoàng Hùng đối lại:
“Hahaha!
Chỉ là kiến cỏ sao dám không sợ trời?
Trời xanh cũng sợ, trời vàng cũng sợ!”
‘Trương Giác’ chỉ hắn quát:
“Nếu đã biết sợ, sao còn dám ngông cuồng bắt bớ người?!”
Hoàng Hùng bình tĩnh trả lời:
“Kiến muốn sống, cỏ muốn xanh.
Voi đạp tổ kiến tất phải bị đốt, kỵ tướng cũng có lúc vấp cỏ mà ngã.
Chỉ vì tự vệ, thế nào lại bảo là ngông cuồng?”
Chân chính Trương Giác lúc này cảm khái không thôi, đây cũng chính là những lời chất chứa trong lòng hắn bấy lâu nay.
Thiên hạ anh hào có kẻ tin phục hắn, có kẻ xa lánh hắn.
Kẻ tin phục ca tụng hắn lên tận mây xanh, nào biết rằng trong lòng Trương Giác, hắn chỉ cảm thấy mình đang làm điều nên làm thôi, không có bao nhiêu cao cả.
Kẻ xa lánh hắn coi hắn là phường tà đạo, cuồng bội, thế nhưng bản thân Trương Giác chưa từng cảm thấy mình sai chỗ nào, hắn phản kháng bất công, tự nhiên đứng ở lẽ phải.
Chỉ nghe vị sứ giả thần bí cười vang đêm đen:
“Hahahaha!
Hay cho câu ‘kiến muốn sống, cỏ muốn xanh’
Hàn Môn ngôi sao mới, quả nhiên không phải hư danh!”
Hoàng Hùng cười mỉm, hắn cũng không biết Trương Giác là ai, dùng nửa ngày chuẫn bị câu từ, chính là để moi ra vị Đại Hiền Lương Sư này, thật không ngờ ‘mồi chưa dùng hết mà cá lớn đã tự cắn câu’
“Tiền bối quá khen!
Chỉ là một chút may mắn nhỏ, không đáng nhắc đến”
Nói tới đây lại quay sang ‘Trương Giác’, muốn dò xét xem vị này là ai:
“Nếu như ta nhớ không lầm, nguyên văn lời ta nói là
Tối đa đến 5 người”
‘Trương Giác’ cười lắc đầu”
“Nếu như ngươi đã đoán ra chúng ta đến từ thiên hạ đệ nhất đại giáo,
Vậy thì ta cũng không dài dòng”
Sau đó lần lượt chỉ sang Trương Giác thật và Chu Mặc nói:
“Ta và hắn không phải ‘người’, là sứ giả của thánh cô giáo ta, tương đương với sứ giả nhà trời, tính là ‘thiên nhân’.
Còn vị đây là đệ tử của Đại Hiền Lương Sư, cũng là 1 trong 36 vị cừ soái của giáo ta, cũng có thể xưng là ‘thiên nhân’.
Nghe nói Hoàng công tử tại Trung Thu vừa rồi từng hào hùng tuyên bố rằng sự học vô bờ nhưng có thể truy hồi bản nguyên là thiện, chư giáo khác nhau nhưng đều có lý của nó, có thể không đồng ý, nhưng nên tôn trọng nhau.
Tại trong giáo lý của giáo ta, 3 chúng ta không tính là người thường, tính là ‘thiên nhân’.
Hoàng công tử hẵn là không nên xoi mói, bắt bẻ mới đúng”
Hoàng Hùng nhíu mày, chớ nói sứ giả của thánh cô, ngay cả thánh cô là ai hắn cũng không biết rõ, từ thông tin mà hắn tự tra tìm và cả những thông tin do Tả đạo nhân cung cấp đều không nói nhiều về nhân vật này, ngoại trừ 4 chữ ‘con gái Trương Giác’.
“Hóa ra trước mặt lại có đến 3 vị ‘thiên nhân’ của Thái Bình giáo.
Là Hoàng Hùng thất lễ!
Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, làm gì phải để cả 3 vị nhọc công như vậy?
Chẵng lẽ vị anh hùng trồng rừng đây cũng không phải người thường?”
Hoàng Hùng nói câu cuối thì chỉ tay vào Quản Hợi, tên này không biết học ở đâu ra ngon nghề ăn cướp khoe khoang, lúc chặn đường nhóm Hoàng Hùng thì hắn tuyên bố một câu xanh rờn:
“Đường này do ta mở, cây cỏ ở đây đều do ta trồng
Muốn đi đường, phải nộp đường phí.
Ngồi trên cỏ, cũng phải nộp cỏ phí”
‘Trương Giác’ có chút bực mình, nếu như lúc bình thường thì nàng có thể xà quần tiếp chuyện với Hoàng Hùng nguyên ngày, nhưng cha nàng hiện tại sức khỏe không tốt, trời đêm gió lạnh, khó chịu lâu được, chỉ sợ không khéo là ngã quỵ bất cứ lúc nào:
“Ngươi sớm đã đoán được.
Nói nhãm nhiều như vậy làm gì?
Có yêu cầu gì, mau nói ra!
Chớ có giở trò gian, không có kết quả tốt đâu!”
Hoàng Hùng không phải thánh, hoàn toàn không biết đối phương vì sao gấp gáp, nôn nóng như vậy:
“Xem chừng tâm trạng thượng sứ không được ổn định lắm.
Chi bằng chúng ta đổi một ngày khác lại nói.
Các vị an tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt vị anh hùng trồng rừng đây.
Bảo vệ thiên nhiên là đức tính tốt, nên được tuyên dương.
Đảm bảo lần sau gặp lại hắn sẽ béo thêm một vòng”
Quản Hợi trợn mắt rên hứ hứ, hắn hoàn toàn không tin những lời này, bởi vì hắn cũng từng là dân cướp cạn, bắt cóc tống tiền cũng đã làm nhiều, cực kỳ hiểu tâm lý và lời kịch của kẻ bắt cóc, nói ‘chăm sóc tốt’ chính là ‘hành cho ra bã’.
‘Trương Giác’ nhíu mày phân vân.
Nàng chợt phát hiện mình trước đó xem thường Hoàng Hùng, bởi vậy mới để tâm trạng chi phối bản thân, khiến cho bản thân một mực ở thế bí.
Nàng vô ý thức muốn nhìn sang cha mình, nhưng lại nghĩ đến bên cạnh không chỉ có thân tín của mình mà còn có Chu Mặc, vị sư huynh này có thể làm phó thủ lĩnh của phân đàn, tuyệt đối là tay già đời, chỉ cần mình biểu hiện ra một chút xíu ý muốn cầu giúp đỡ từ cha thì hắn tất nhiên sẽ sinh nghi.
Thế là ‘Trương Giác’ quyết định chỉnh lý lại tâm trạng bản thân, tự mình phá cục:
“Hahahaha!
Ngày khác cũng được.
Có điều giáo ta cũng là đại giáo đệ nhất thiên hạ, làm sao lại phải ăn chực của người.
Truyền ra ngoài chẵng phải để thiên hạ cười chê?
Ta biết Hoàng công tử trong nhà có tiền, chúng ta đưa cho ngươi chỉ sợ ngươi còn chê ít.
Nếu không thì thế này đi.
Hoàng công tử lên Thái Sơn du ngoạn một chuyến.
Để cho chúng ta tận tình chủ nhà”
‘Trương Giác’ vốn muốn dựa vào mấy lời không thực tế này để đảo loạn thế cục, dần dần giành lại quyền nói chuyện, nào ngờ …
“Lên Thái Sơn cũng được.
Hoàng Hùng tới Thanh Châu đã lâu lại chưa có cơ hội thưởng lãm núi này.
Cảm ơn thượng sự đã mời!
Mong chư vị nói giữ lời, tận tình chủ nhà!”
Lần này không chỉ ‘Trương Giác’ giả mà cả Trương Giác thật cũng nghi hoặc không thôi.
Hoàng Hùng lúc này lại bồi thêm một câu:
“Có điều, …
Hoàng Hùng và vị anh hùng trồng rừng này vừa gặp đã quen thân, coi nhau như anh em một nhà, ăn chung một mâm, ngủ chung một giường, khó mà rời nhau.
Ta cảm thấy, hắn hẵn là không muốn rời đi chúng ta”
Hai vị Trương Giác lúc này mới tạm an lòng, cho rằng Hoàng Hùng ngựa non háu đá, cảm thấy chỉ cần nắm con tin trong tay thì có thể không sợ trời không sợ đất.
Nhưng Chu Mặc thì ngược lại, hắn không hề hy vọng Quản Hợi có thể an toàn về núi, ở trong mắt hắn, cách làm của Hoàng Hùng ngu không tả nổi, thậm chí có khả năng tạo cơ