Chương 1: H nhẹ
Editor: Tây Thi an tĩnh
Văn phòng xa hoa rộng lớn, một người đàn ông ngũ quan đẹp đẽ, vóc người cao lớn, khắp toàn thân đều tỏa ra hơi thở cấm dục đang ngồi trước bàn làm việc, phê duyệt tài liệu.
“Cốc cốc”, hai tiếng gõ cửa ở ngoài truyền đến.
“Vào đi.” Người đàn ông không ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục chăm chú vào công việc trong tay.
Giản Tiểu Tây bưng cà phê vào văn phòng, “Tổng giám đốc, cà phê của ngài.”
“Ừm, để xuống đi!” Giọng nói lạnh nhạt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính như cũ, không chút để ý đến người vừa đi vào.
Giản Tiểu Tây cắn môi, nghe lệnh đặt cà phê xuống, sau đó thừa dịp ngẩng đầu lên đánh giá người đàn ông khi anh không chú ý.
Ánh mặt trời sau trưa xuyên thấu rèm cửa sổ sát đất mỏng manh, chiếu lên mặt người đàn ông. Ngũ quan vốn đã xuất sắc, lúc này một nửa dưới ánh nắng, một nửa trong bóng tối giống như thiên sứ và ác ma, phụ thuộc kép và tồn tại kép, mâu thuẫn mà hòa hợp hoàn hảo.
Thật… Đẹp quá!
Tổng giám đốc thực sự là người đàn ông đẹp trai nhất cô thấy từ nhỏ đến nay!
Chỉ tiếc, nhất định một trợ lý nho nhỏ như cô không thể mơ tưởng tới người như vậy.
Giản Tiểu Tây không nhịn được thở một hơi dài thườn thượt.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Giản Tiểu Tây, Long Thần ngừng động tác tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Còn việc gì không?”
“Không, không có. Tôi ra ngoài trước ạ!”
Giản Tiểu Tây nói lắp ba lắp bắp, lập tức xoay người, chuẩn bị mau chóng chuồn đi.
Bỗng nhiên, vì quá mức sốt ruột nên cô không cẩn thận bị vướng chân một cái vào chiếc ghế bên cạnh.
Vì để cho chân mình có vẻ nhỏ một tí, dài một chút, mỗi ngày Giản Tiểu Tây đều đi giày cao gót cực mảnh đi làm. Cô bước đi vốn lung lay, lúc này còn không kịp trở tay, thân thể hoàn toàn không đứng vững, thế là luống cuống tay chân vùng vẫy một trận để mình không bị ngã sấp xuống.
Bi kịch phát sinh trong lúc hỗn loạn!
Ngay khi Giản Tiểu Tây vất vả biết bao nắm lấy mép bàn đứng vững, chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng”, cốc cà phê vốn đặt trên bàn bị góc áo cô quệt qua, quét xuống cuối bàn.
Mà bàn phím và tài liệu ban đầu đặt trên mặt bàn lúc này đã dính đầy vết bẩn cà phê lên trên.
Không chỉ vậy, ngay cả áo sơ mi trắng như tuyết của ngài tổng giám đốc cũng không thể may mắn thoát nạn, cà phê làm ướt nhẹp một mảng trước ngực, nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
Giản Tiểu Tây kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn mọi thứ trước mắt không khỏi ngạc nhiên ngây người!
Xong, lần này chết chắc rồi!
Tài liệu của ngài tổng giám đốc đều rất quan trọng, bàn phím của ngài tổng giám đốc chắc chắn rất đắt, quan trọng hơn là toàn bộ quần áo của ngài tổng giám đốc đều là đặt may riêng!
Chuyện chuyện chuyện này…
Cô là một trợ lý nho nhỏ, sao mà bồi thường nổi đây!
“Tổng giám đốc, xin lỗi, xin lỗi…” Giản Tiểu Tây run lập cập nói, vừa cầm hộp khăn tay bên cạnh bắt đầu dùng sức lau đi.
Sau đó, cô nhìn ngực Long Thần, không nhịn được hơi ngẩn người.
Vì đang mùa hè, vật liệu quần áo tổng giám đốc cũng vô cùng mỏng, lúc này bị ướt nhẹp cà phê, áo sơ mi dính vào làn da, lờ mờ lộ ra da thịt bên trong.
Xương quai xanh rõ nét, đường nét cơ ngực rắn chắc, một chấm nhỏ hồng hồng…
Giản Tiểu Tây nhìn nhìn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Thất thần gì thế, còn không mau dọn sạch cho tôi!” Giọng nói Long Thần vang lên bên tai, trong lạnh lùng lại có một tia không kiên nhẫn.
Giản Tiểu Tây giật mình một cái, vội vàng hoàn hồn từ cõi tiên.
“Vâng, tổng giám đốc!"
Cô vứt khăn giấy đã dùng vào thùng rác, tiếp tục giật vài tờ mới sạch sẽ ra.
Cô đang định tới lau áo lại bị Long Thần cản tay lại.
“Tổng giám đốc?” Giản Tiểu Tây mở to đôi mắt, nhìn về phía Long Thần.
“Tôi có nói dùng giấy à? Dùng miệng!”
Cái gì???
Dùng miệng… Làm sạch???
Giản Tiểu Tây cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Nếu không ngài tổng giám đốc xưa nay cao lãnh*, có bệnh thích sạch sẽ, sao có thể đưa ra yêu cầu như thế được?
(*) Cao lãnh: cao ngạo + lạnh lùng
“Ngài tổng giám đốc, cái đó… Ngài nói… Tôi dùng miệng… Làm sạch áo sơ mi của ngài ạ?” Giản Tiểu Tây lại bắt đầu nói lắp, không