Chương 2: Bị ép tự ‘an ủi’ (H)
Edit: Tây Thi an tĩnh
Lại mấy phút nữa trôi qua.
Mắt thấy qua vô số lần cố gắng của cô, cà phê trên áo sơ mi ngài tổng giám đốc vẫn còn nhiều chỗ không sạch, mà dòng nước trong huyệt nhỏ của cô ngày càng nhiều, cô có thể cảm nhận được quần lót đã ướt đẫm. Quần áo mùa hè đều rất mỏng, nếu tiếp tục như thế, váy sắp bị ướt nhẹp, mọi người có thể thấy mất.
Giản Tiểu Tây sốt ruột đến mức muốn khóc.
Làm sao đây? Bản thân cô thực sự vô dụng! Ngài tổng giám đốc dặn dò một chuyện đơn giản như thế cũng không làm xong. Còn không kiểm soát được thân thể của mình, sắp mất mặt đến nơi rồi.
Cảm giác được động tác của người phụ nữ trước ngực dừng lại, Long Thần mở mắt ra, hai con mắt đen kịt như mực nhìn Giản Tiểu Tây, không vui hỏi: “Sao lại ngừng?”
“Tổng giám đốc…” Giản Tiểu Tây rưng rưng muốn khóc, trong giọng nói có chút nghẹn ngào và quyến rũ bản thân cô cũng khó phát hiện: “Cà phê… Không lau sạch được.”
Long Thần nhìn xuống theo ánh mắt của cô.
Vốn chỉ là một vết cà phê nhỏ, giờ đã đổi màu nhạt đi, nhưng diện tích áo sơ mi bị ướt lại ngày càng lớn hơn do nước miếng của Giản Tiểu Tây.
Mà người làm sai việc đang dùng đôi mắt rưng rưng như nai con bình thường vô tội, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Ai không biết còn tưởng anh bắt cô làm chuyện gì tội ác tày trời.
Đã như vậy, anh không thể có tiếng không có miếng được.
“Áo sơ mi này là tơ tằm, dù có giặt cũng không mặc được nữa.”
Cho nên? Giản Tiểu Tây sợ sệt nhìn anh.
“Đây là sản phẩm thủ công do chuyên gia nước Ý chế tạo riêng, toàn thế giới chỉ có độc một cái, cũng không mua lại được.”
―
Giản Tiểu Tây thật sự muốn khóc, ngài tổng giám đốc có thể nói hết một lời luôn không? Đừng có treo người ta lên như thế, sắp bị dọa thành bệnh tim luôn rồi!
“Thậm chí giá của nó…” Long Thần nói tới đây, cố ý ngoảnh lại nhìn, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Quên đi, nói cô cũng không đền nổi.”
“Ngài tổng giám đốc, xin lỗi, xin lỗi, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ cố gắng trả nợ! Bây giờ tôi không có bao tiền, ngài xem hay là trừ vào tiền lương hàng tháng của tôi? Mỗi tháng khấu trừ 50%, không không, 60%, đến bao giờ hết thì thôi, ngài xem có được không?”
Giản Tiểu Tây nói một hơi hết những lời này, sau đó phát hiện, dường như… Cô không hề nói lắp trước mặt ngài tổng giám đốc!
Nhưng đáng tiếc lại là chuyện liên quan đến tiền bạc đó!
Không có tiền, cô sao có thể đi làm được, sao có thể hàng ngày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngài tổng giám đốc chứ?!
Long Thần thu hai tay gối sau đầu về, vòng trước ngực, nhíu mày nhìn cô: “Tiền lương của cô? À, vậy chắc là cô phải chịu lỗ 60 năm! Cô đang 22 tuổi phải không? Để tôi nghĩ chút, chờ đến lúc cô 82 tuổi còn có thể đi làm hàng ngày nữa không?”
(⊙⊙)
Lần này, Giản Tiểu Tây thật sự khóc lên.
“Ngài tổng giám đốc, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi lần này đi! Tôi phải làm sao ngài mới không tính toán nữa đây? Chỉ cần ngài nói, tôi nhất định sẽ làm ngài vừa lòng!” Cô vừa khóc vừa cầu xin.
Mắt thấy những giọt nước mắt lớn như ngọc trai rơi xuống từ đôi mắt đẹp như nai con của cô, Long Thần không biết vì sao lại cảm thấy có chút hưng phấn!
Thật là cô gái ngây thơ, đáng yêu, xinh đẹp, thuần khiết!
Thuần khiết đến mức khiến người ta không nhịn được muốn vấy bẩn!
“Chỉ cần tôi nói, cô đều làm?”
“Đúng! Ngài nói đi!” Giản Tiểu Tây vừa lau nước mắt, vừa nói.
Chỉ cần ngài tổng giám đốc không bắt cô trả nợ, đương nhiên làm gì cũng được!
“Tốt lắm,” Long Thần đè cái ghế lùi lại một chút, để anh cách bàn làm việc và Giản Tiểu Tây một khoảng, “Tiếp theo nghe lệnh của tôi, tôi nói sao cô làm vậy, chỉ cần làm sai một câu thì lập tức chuẩn bị trả nợ.”
“Tuân mệnh, ngài tổng giám đốc.” Giản Tiểu Tây không nhịn được nín khóc mỉm cười.
Ngài tổng giám đốc thật sự là một người tốt! Chẳng trách còn trẻ tuổi đã có thể quản lý một công ty lớn như vậy, trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh nhất toàn thành phố.
“Đầu tiên, ngồi lên bàn đối diện tôi.”
Tuy Giản Tiểu Tây cảm thấy ngồi lên bàn ngài tổng giám đốc hơi không ổn cho lắm nhưng yêu cầu này thực sự quá mức đơn giản, cô lập tức ngoan ngoãn nghe theo!
Cô vịn mép bàn ngồi lên, vì mặc váy bó sát ôm mông nên sợ động tác của mình làm bẩn mắt ngài tổng giám đốc, cô khép hai chân thật chặt, đảm bảo không bị lộ ra quần lót nhỏ. Lúc này cô mới đặt hai tay trên đầu gối, tư thế ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Long Thần nhìn thấu động tác nhỏ này của cô, cũng không nói toạc ra. Chỉ hạ mệnh lệnh thứ hai: “Cởi quần áo.”
Nà ní*! (⊙o⊙)
(*) 纳尼: Từ "Nani" xuất phát từ tiếng Nhật. Đây là một thuật ngữ internet ở Trung Quốc. Nó được sử dụng khi tò mò, đặt câu hỏi hoặc tức giận.
Bởi vì cô làm bẩn quần áo ngài tổng giám đốc nên anh cũng phải làm bẩn quần áo cô hả?
Làm trợ lý tổng giám đốc, quần áo của cô không thể quá thoải mái.
Hôm nay cô mặc sơ mi màu trắng, vạt áo cắm thùng trong chân váy bó sát màu đen, sau đó là tất chân màu da, giày cao gót màu đen.
Toàn bộ những thứ này gộp lại cũng không đủ để mua một góc áo sơ mi tơ tằm của ngài tổng giám đốc đâu nhỉ?
“Ba, hai…”
Còn chưa nói đến chữ “Một”, Giản Tiểu Tây đã cấp tốc bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Tuy mẹ nói con gái không thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt đàn ông bên ngoài, nhưng ngài tổng giám đốc là chủ nợ, là nam thần mà, đương nhiên có thể ngoại lệ rồi!
Cởi xong áo sơ mi, trên người Giản Tiểu Tây còn lại một cái áo ngực màu hồng nhạt, vô cùng mộc mạc, không có hoa văn gì.
Thật ra vóc người cô không tệ lắm, 34C.
Nhưng vì bình thường cô mặc quần áo tương đối rộng rãi nên không nhìn thấy mà thôi.
Lúc này, thoát khỏi lớp che phủ của áo sơ mi, bầu ngực tròn trịa của cô bao trong áo ngực, hình dạng và kích thước nhìn không sót chút gì.
Giản Tiểu Tây hơi thẹn thùng, hai tay vòng lấy ngực, không dám nhìn thẳng vào ngài tổng giám đốc.
Nhưng mà hình như ngài chủ nợ cũng không buông tha cô dễ dàng như thế.
Anh tiếp tục hạ lệnh: “Cởi váy.”
o((⊙﹏⊙))o
Giản Tiểu Tây trợn trừng hai mắt nhưng cũng không dám cãi lại, cô đưa tay lên eo, chậm rãi cởi váy ra.
Chờ cởi xong, cô mới phản ứng lại. Lần này quần lót nhỏ của cô bị nhìn thấy mất!
Bị ngài