Tôi vẫn luôn nghĩ bản thân rất để ý "xu hướng" không bình thường của Thẩm Phương, nhưng hôm đó khi chị nói ra những lời ấy, tôi không thể hiện ra phản ứng mà tôi tưởng tôi sẽ làm vậy.
Tôi không biết có phải vì hai tháng qua tôi đã nghĩ quá nhiều về vấn đề đó nên trong lòng đã có chuẩn bị hay không, hoặc là có lẽ chị đã dần dần vô thức mà gần gũi với tôi, mà, tôi cũng dần dần vô thức tiếp nhận, và sau đó là công nhận.
Sự chuyển biến này của tôi khiến bản thân của sau này cũng thấy kinh ngạc, tôi luôn nghĩ có phải do tôi quá cô đơn không.
Khi tôi cho rằng Thẩm Phương là cọng rơm duy nhất có thể khiến tôi thoát khỏi sự cô đơn ấy, tôi tự nhiên không có khả năng thẩm định kỹ càng, rằng cọng rơm này là lúa mạch, hay là lúa nước? Nếu như, lúc đó tôi có cọng rơm khác thì sao? Liệu tôi có quay người bỏ chạy như đêm ở club đó không?
Sau khi Thẩm Phương nói xong những câu đó.
Chúng tôi đã im lặng rất lâu.
Sau đó, không biết bắt đầu từ lúc nào, không biết do Thẩm Phương chủ động hay tôi chủ động, tôi chôn đầu mình vào ngực Thẩm Phương, chị nhẹ nhàng một tay vuốt ve tóc tôi như ban nãy, một tay dịu dàng vỗ sau lưng tôi.
Tôi bắt đầu lưu luyến nhiệt độ từ cơ thể chị, sự mềm mại từ ngực chị, hương thơm dễ chịu từ người chị.
Tôi thấy toàn thân mình mềm nhũn, cảm thấy thật an toàn, thật thoải mái, không muốn rời khỏi.
Có một khoảng thời gian tôi không nghĩ gì trong đầu cả.
Sau này, tôi như lẩm bẩm mà hỏi: "Thẩm Phương, có phải chị thích em không?"
Tôi nghe thấy chị cười dịu dàng trên đầu tôi, có vẻ như lại thở dài một hơn, trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Đó là quyền riêng tư của chị." Lúc chị nói câu ấy, là dùng tiếng Anh.
Ở xã hội Anh, khi bạn không muốn trả lời câu hỏi nào đó, đây là một câu trả lời qua loa rất giữ thể diện và hiệu nghiệm.
Phong tục ở đây là khi bạn nói điều này, đối phương sẽ tuyệt đối không hỏi tiếp, nếu không sẽ bị coi là thô lỗ.
Thô lỗ, từ này có thể mang tính chí mạng tại Anh.
Thô lỗ, nghĩa là không được nhận sự giáo dục tử tế, từ này được sử dụng khi bạn mắng người đó còn thậm tệ hơn cả "son of a bitch"
Thế nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, nhưng tôi thật sự rất muốn biết.
Tôi thừa nhận mình rất hư vinh.
Lúc đó tôi còn chưa nghĩ tới việc mình và Thẩm Phương sẽ phát triển thành mối quan hệ tình cảm.
Nhưng tôi thật sự rất muốn biết cảm xúc của cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có này đối với tôi là như thế nào, có phải chị ấy đã nảy sinh tình cảm với tôi không.
Đương nhiên chỉ hoàn toàn xuất phát từ tính hiếu kỳ của tôi, còn có cả hư vinh, chứ tôi không hề nghĩ đến cảm nhận của Thẩm Phương, hoặc có thể vì trước đây tôi chưa từng có kinh nghiệm làm người theo đuổi, nên không hiểu lắm, khi ta thổ lộ tình cảm của mình với người mà ta ái mộ, không chỉ cần rất nhiều can đảm mà còn cần cả một chút lòng tự tôn.
Vào thời điểm đó, tôi không hiểu những điều này.
Tôi thừa nhận bản thân mình ích kỷ.
Vậy nên, tôi nghĩ ra một cách hỏi mà tôi tự cho rằng rất khôn ngoan.
Tôi rời khỏi nơi ngực chị, nghiêng đầu và nói bằng giọng điệu tinh nghịch: "Em thấy chị đối xử với em tốt như thế, chắc là chị thích em rồi."
Thẩm Phương, không cười nữa, chỉ nhìn tôi.
Ánh mắt chị vẫn ôn hoà như thế, nhưng lại không rực rỡ như có nước ngấn đong đầy.
Dường như chị nghĩ rất lâu, rồi mới nói: "Vậy em hãy cứ nghĩ theo cách ấy đi."
Tôi thấy chị trở nên nghiêm túc, có hơi đáng sợ.
Tôi khá sợ chị ấy, nên chỉ đành làm ra vẻ đang đùa, nhướng mày.
Tôi nghe chị lại nói: "Chị thích ai, là việc của chị." Chị thấy tôi nghe xong những lời này có chút không biết nên xử sự ra sao, lại dịu dàng nói tiếp: "Nếu như em thấy không thoải mái khi ở với chị, hãy nói chị biết."
Lúc đó tôi thấy hơi có vấn đề khi chị nói câu đó.
Khi bạn thích một người, sao có thể chỉ là việc của riêng một người được.
Sau này, khoảng chừng hai năm trước.
Tôi hay xem một bộ phim trên mạng có tên "Bức thư của người đàn bà không quen", tôi biết nó được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết của Áo, thật ra tác giả khá là điên rồ.
Trước đó tôi chưa đọc qua cuốn tiểu thuyết này.
Về sau, tôi thấy bộ này rất hot ở Trung Quốc, nhưng ở đây tôi lại không xem được.
Nên tôi ra thư viện mượn một cuốn về đọc.
Đọc cuốn sách này, lâu lâu tôi sẽ lại nhớ đến vẻ mặt của Thẩm Phương ngày hôm ấy.
Có lẽ đối với một số người, bọn họ yêu ai chính là việc của bọn họ.
Nhưng đối với tôi, nếu như không phải vì chuyện tình của tôi và Thẩm Phương, có lẽ khi đọc cuốn tiểu thuyết này, tôi cũng sẽ nghĩ người phụ nữ này là một kẻ điên
Tận sau này nữa, có thể do vấn đề này, bầu không khí mập mờ giữa tôi và chị dần dần biến mất.
Chị nhìn tôi ăn xong bữa cơm chị mang đến, nhìn tôi nằm lại trên giường.
Tất cả đều giống như lúc trước, tôi vẫn là một đứa trẻ cố tình dè dặt, đôi khi dùng những thủ đoạn táo tợn khôn khéo và làm nũng để vòi vĩnh chút vuốt ve an ủi từ một chị gái lớn hiền lành, tốt bụng.
Chị nhìn thấy những viên thuốc kháng sinh trên bàn, có hơi bất ngờ hỏi: "Sao em lại uống thứ này?"
Tôi làm ra vẻ rất hiểu chuyện, đắc ý đáp: "Chị yên tâm, em học thứ này mà, em biết chừng mực."
Chị lắc đầu: "Nếu như bác sĩ riêng của em biết, em sẽ gặp rắc rối đấy." Nghĩ một lúc, chị vẫn trả lại thuốc cho tôi: "Lần sau không được tự ý uống thuốc, biết chưa."
Tôi nhìn chị cẩn thận rót đầy nước vào cốc, ép tôi uống hết, sau đó lại đổ đầy nước vào.
Tôi đùa giỡn nói: "Chị trông coi nghiêm khắc thế này, cứ như mẹ em ấy."
Chị cười bất lực, lắc đầu, nói: "Em đó, làm gì có ai trông coi nổi."
Tôi rất không khách sáo: "Em nghĩ em vẫn là một đứa trẻ ngoan, rất cố gắng học hành, cũng không chơi bời lêu lổng, chị thấy đấy, tay em làm thí nghiệm nhiều quá, mu bàn tay nứt cả ra nè." Tôi đắc chí giơ tay ra, cứ như đang khoe chiến tích.
Chị đón lấy bàn tay đang giơ ra của tôi: "Đúng vậy, đã biến thành thế này rồi.
Đây còn là tay một cô gái sao." nói xong, chị lấy hũ dưỡng ẩm trên giá sách, cẩn thận trích ra một chút, bôi lên mu bàn tay tôi.
Chị vừa tỉ mỉ thoa dưỡng ẩm, vừa như đang khen tôi: "Tay em đẹp quá, ngón tay thon dài, chắc là đã từng chơi đàn nhỉ".
Tôi vui vẻ nói: "Hồi nhỏ em có chơi đàn nên được vậy đó."
Chị hơi ngạc nhiên: "Ồ, thật sao, không nhìn ra đó, vậy sao giờ không đánh nữa?"
Tôi nghĩ, chỉ là không thích thôi, hồi nhỏ mỗi lần luyện đàn đều như bị đưa ra pháp trường, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Ôi dào, học hành căng thẳng, em chỉ dốc sức vào chuyện học thôi."
Nói xong, thấy hơi chột dạ, bèn lén lút liếc nhìn chị.
Chị cũng đang nhìn tôi, tôi vội vàng chuyển tầm mắt đi, hình như chị đã nhìn thấy hết, nói: "Em vẫn cứ như con nít vậy.
Đúng là chị có biết một đứa con nít, hồi nhỏ chỉ muốn ra ngoài nghịch, nhưng vì lười tập đàn nên suýt bị mẹ đánh cho nát đít, nhưng như thế vẫn vô ích, chỉ đành mặc kệ." Tất nhiên, tôi có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của chị, tôi giả vờ không hiểu, ậm ừ bừa vài tiếng.
Thẩm Phương đặt lại tay tôi vào trong chăn.
Giúp tôi đắp chăn.
Chị cười nhẹ và nói: "Trẻ ngoan ngủ sớm nhé.
Nhớ phải uống nhiều nước.
Chị đi đây, nếu như em thấy khó chịu thì gọi điện thoại cho chị, biết chưa." chỉ biết cười.
Thẩm Phương rời đi.
Trong căn phòng vẫn còn vương vấn mùi hương của chị ấy.
Tôi nghĩ một lúc, sững sờ một lúc, cười ngô nghê một hồi.
Chợt, nhớ tới những cử chỉ vô lễ mà mình vừa làm với Thẩm Phương.
Không biết vì sao mà trong lòng bắt đầu hoảng hốt, tôi ngồi dậy, nhớ tới bản thân vừa ngu xuẩn hỏi có phải Thẩm Phương thích mình không, bỗng tự tát mình một cái bạt tay.
Tôi thấy mình thật sự ngu ngốc.
Kể từ đêm đó trở đi, liên tục mấy ngày liền, Thẩm Phương không gọi điện thoại cho tôi nữa.
Có lúc, đặc biệt là những khi đêm khuya vắng lặng, tôi nhìn chiếc điện thoại trên bàn, hi vọng nó có thể vang lên như tôi thầm mong.
Nhưng, vẫn là một khoảng yên tĩnh như thế.
Những ngày đó tôi và bạn trai liên tục chiến tranh lạnh,