Chị đáp: Ừ, cảm ơn em, ngủ ngon."
Ngay khi tôi cảm thấy chị sắp cúp máy, tôi chợt hét to qua điện thoại: "THẨM PHƯƠNG."
Chị có vẻ hơi giật mình: "Hả? Sao thế?"
Tôi ngây ra một lúc: "À, thì, em có một món quà tặng chị, ban đầu định đến tặng nhưng lại không biết địa chỉ.
Chị xem nếu hôm nào tiện, có thể bảo Danny đến lấy không?"
Tôi rất cố gắng duy trì giọng nói mình ở mức vui vẻ, nín nhịn không để âm thanh nghe như có vẻ mất mát hay lạc giọng.
Tôi cố tình nói để Danny đến lấy, mà không phải chị.
Tôi cũng không thể biết rõ bản thân mình rốt cuộc muốn làm gì? Không phải lúc nãy vừa muốn tặng cho người khác chiếc dây chuyền đó sao? Ngay tại lúc đó, tôi nghĩ lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, có phải là vì, một người khi bình thường rất nuông chiều bạn, nhưng người ấy chợt không nuông chiều bạn nữa, bạn cũng sẽ có cảm giác như vậy sao?
Thẩm Phương không lập tức trả lời khi nghe xong lời tôi nói, qua một lúc sau, chị nói: "Thế này đi, em đang ở đâu? Bây giờ chị gọi người đến lấy."
Lời của chị đã giữ được thể diện cho tôi, nhưng tôi vẫn vờ vịt nói: "Không cần đâu, chỉ là một món đồ không đáng giá, hôm nào đó chị tới làm việc ở chỗ trường em thì gọi cho em một cuộc, nhân tiện lấy là được rồi."
Thẩm Phương mặc kệ lời tôi nói: "Em đang ở đâu?"
Tôi nghĩ một lúc, rồi nói cho chị nơi hội trường rất dễ tìm của trường đại học của chúng tôi, nói chị chờ bên ngoài cửa.
Tôi không muốn nói tôi đang ở nhà, tôi rất sợ chị sẽ vì việc tôi tặng chị món quà mà mời tôi đến dự tiệc sinh nhật.
Tôi định bụng trưng ra vẻ rất bận rộn, dù chị có nói thể nào đi chăng nữa, tôi nhất quyết sẽ không tới bữa tiệc của chị.
Lòng tự trọng bị tổn thương không phải là một cảm giác dễ chịu.
Tôi đợi ngoài cửa hội trường từ sớm, điều chỉnh một chiếc ghế được bao quanh bởi những hàng cột kiểu La Mã được trang trí công phu và ngồi xuống, chơi với chiếc hộp nhỏ trong tay, đợi chiếc Bentley của Thẩm Phương đến.
Trong thời gian chờ đợi đó, tôi đã hạ quyết tâm, rằng sau đêm nay tôi phải cắt đứt sự phụ thuộc vô lý này đối với Thẩm Phương.
Tôi nghĩ, chúng tôi vốn dĩ không phải những hạng người giống nhau, hà cớ gì mà tôi phải tự chuốc vạ vào thân như thế.
Nghĩ ngợi linh tinh một lúc lâu.
Tôi nhìn thấy một chiếc ô tô chạy ngang qua cánh cổng sắt nhỏ đó.
Đó không phải chiếc Bentley, mà là chiếc Jeep Rover có thiết kế giống như chiếc xe hiện tại của tôi.
Quảng trường trước cửa đã sớm không còn ai, chỗ đó cũng không phải trung tâm trường học, có chút vắng vẻ.
Tôi hơi do dự, đây là người do Thẩm Phương phái tới chăng? Vì trước đây tôi chưa nhìn thấy qua chiếc xe này.
Nhưng, nghĩ về thời gian và địa điểm, tôi đoán chắc hẳn là vậy, hoặc có thể là người bạn nào đó của chị ấy.
Trời tối mịt, xa lắm mới thấy có ánh đèn đường.
Ánh sáng từ hội trường rọi xuống khuôn mặt tôi, đèn xe cũng chiếu sáng, tôi thấy chiếc xe dừng lại dưới bậc thềm.
Tôi lưỡng lự, từ từ đứng dậy và bước xuống bậc thang.
Khi tiến gần sát chiếc xe, bị đèn xe làm chói, tôi nheo mắt lại, lờ mờ nhìn thấy trong xe chỉ có một người.
Tôi nghĩ chắc đó là bạn của Thẩm Phương.
Tôi đứng lại trước xe.
Cửa xe mở ra, thấy một người bước xuống với chiếc váy dạ hội không tay sẫm màu, càng lộ ra vẻ mảnh mai gầy guộc giữa đêm đông rét lạnh, người đó, chính là Thẩm Phương.
Tôi choáng váng, tiếp đó là niềm vui không ngờ trước được.
Tôi nhếch miệng cười, muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại không biết nói ra làm sao, cuối cùng chỉ nói một câu: "Trời ơi, chị biết lái xe sao!"
Thẩm Phương cũng cười, ngẩng mặt và nhướng mày nhìn tôi như thể đang rất tự hào.
Nhưng chị không nói gì cả.
Tôi bước đến gần chị ấy và đứng lại, tôi rất vui, tôi rất muốn hét lên vài tiếng thật to, nhưng vẫn may rằng tôi không làm vậy.
Tôi chỉ giơ chiếc túi nhỏ lên, nói với chị: "Lão Thọ Tinh*, chúc mừng sinh nhật, xin vui lòng nhận cho!"
*Lão Thọ Tinh (老寿星): Là vị tiên của sao Lão Nhân Tinh theo Đạo Giáo, tượng trưng sự hạnh phúc và trường thọ.
Chị nhận lấy chiếc túi, lúc này mới nói câu đầu tiên: "Cảm ơn".
Chúng tôi lại nhìn nhau, tôi thấy nụ cười trên gương mặt chị rất xinh đẹp, có vẻ như tôi cũng đang cười.
Tôi vô thức rút tay ra khỏi túi, giơ cánh tay ra và nói: "Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Phương."
Chị tiến lên một bước, cũng mở rộng vòng tay ra, tôi kéo chị vào lòng và ôm chị thật nhẹ nhàng.
Tôi dán chặt bên má chị như cách người Tây hay làm, thật lạnh, tôi ngửi thấy mùi nước hoa thơm nức từ người chị, mùi hương đó khiến tôi có chút xuất thần.
Tôi cảm thấy cánh tay chị lướt qua chiếc áo gió của tôi, luồn vào lớp áo tôi và đặt nhẹ lên lưng tôi.
Qua lớp áo sơ mi, tôi cảm nhận được cái lạnh từ cánh tay chị đang thấm dần vào da thịt.
Tôi giơ rộng áo khoác gió, cố gắng bao bọc cả bờ vai trần của chị hết vào bên trong.
Tôi ôm chị, khẽ thở dài: "Mặc ít thế này, lạnh lắm không".
Nhưng chị chỉ thì thầm bên tai tôi: "Cảnh Minh, cảm ơn em."
Tôi ôm chị ấy, vô thức siết chặt vòng tay của mình.
Tôi dính mình vào bên má chị, tôi không biết tại sao mình lại làm thế, dường như đã quên hết chuyện không vui ban nãy.
Tôi chỉ cảm thấy mình như là một con chó lang thang một vòng rồi lại trở về nhà.
Tôi cũng không hiểu tại sao tôi luôn cảm thấy rất an toàn và thoải mái mỗi khi ôm chị.
Tuy rằng khuôn mặt chị lạnh băng, dù đã nhận được hơi ấm rất lâu, nhưng vẫn lạnh buốt.
Cuối cùng, chị nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi.
Tôi cũng nhận ra mình vừa mất hồn.
Thế là, buông chị ra.
Gương mặt chị vẫn bình tĩnh và mang nụ cười nhẹ như trước.
Chị nhìn tôi và nói: "Có thời gian rảnh không? Hãy đến buổi tiệc sinh nhật của chị nhé?"
Buổi tiệc sinh nhật! Nghe đến đây, cả người tôi khẽ run lên.
Tôi nhớ lại những lời mình vừa dặn dò và đảm bảo với bản thân.
Tôi lùi về sau một bước, hơi quay đầu lại, tôi không muốn nhìn thẳng vào chị, nói: "À, không đi đâu, chị mau quay lại đi." Nghĩ một lúc rồi nói: "Buổi tiệc đó của các chị, em cũng không hiểu gì, tối nay em còn phải về viết báo cáo thí nghiệm."
Khi nói xong lời này, khóe mắt tôi cảm nhận được Thẩm Phương đang nhìn tôi, nhưng tôi không có can đảm đáp lại cái nhìn của chị.
Tôi lo sợ nếu như tôi bắt gặp ánh mắt ấy, ranh giới cuối cùng mà tôi đã vất vả giữ vững sẽ lại sụp đổ một lần nữa.
Giống như, khi tôi nhìn thấy chị bước ra khỏi xe, tôi đã tập đi tập lại bao nhiêu lần trong đầu, đến khi người của chị đến, làm sao để đưa quà một cách đúng mực, làm sao để rời đi với cái đầu ngẩng cao.
Nhưng, đến khi chị xuống xe, tôi mới nhận ra, con mẹ nó, phí cả công tập với chả luyện.
Thẩm Phương nghe xong, như hơi gật đầu, lại nói: "Cũng được, vậy không làm phiền em nữa."
Xoay người, mở cửa xe ra và ngồi lại vị trí ghế lái, lúc đóng cửa xe, chị cười và hướng về phía tôi hươ chiếc túi nhỏ trong tay: "Cảm ơn nhé."
Tôi nhìn chị ngồi trước chiếc vô lăng, khởi động xe, lùi về sau, rẽ.
Tôi chợt nhận ra rằng chị thực sự không hợp lái chiếc xe này, nó có vẻ hơi to cho chị.
Chị không thấp, cao khoảng 1m64 hoặc 1m65, chỉ thấp hơn tôi hai hoặc ba cm, và cao hơn tôi khi đeo giày cao gót, nhưng chị rất gầy, tôi thực sự lo lắng việc chị điều khiển chiếc vô lăng lớn như vậy.
Tôi đứng giữa khoảng đất trống, không lập tức rời đi.
Nhìn chiếc xe dần dần rẽ, cẩn thận lọt qua chiếc cổng sắt nhỏ, ngoặt sang đường lớn và đợi chờ lượt đèn xanh tiếp theo.
Đôi chân tôi như bị tê cứng, chỉ đứng như trời trồng tại chỗ và dõi theo chiếc xe.
Tôi không còn nhớ lúc đó tôi nghĩ gì nữa, hoặc có lẽ tôi không nghĩ gì cả.
Tôi chỉ định đợi đến khi chiếc xe khuất bóng hẳn, tôi sẽ quay về.
- --------
Xem ra trực giác