Lâm Vận ngồi trên ghế, thật sâu nhìn đứng bên cạnh người Lâm Song, tiểu nha đầu chôn chặt đầu dưới chân, không dám ngẩng lên nhìn xem hắn.
Thật ra nội tâm nàng cũng rất ủy khuất, ban đầu khi trông thấy Điệp Phương nàng đã muốn đuổi đối phương đi, ai ngờ vừa trông thấy nàng đối phương đã kêu “sư nương”, thế là nàng bị một tiếng “sư nương” đem bán, mơ mơ màng màng để đối phương đi vào, nói gì cũng đáp ứng, đến lúc ý thức lại thì mọi việc đã muộn, không thể làm gì khác hơn là để đối phương ở lại.
Lâm Vận gặp Lâm Song bộ dạng này thì một trận bất đắc dĩ, không cần nói hắn đã hình dung ra kịch bản cô nàng này bị bán rồi, ngốc nữu một dạng.
Quay sang nhìn đang phấn khởi quỳ dưới đất Điệp Phương, hắn một trận đâu cả trứng, mẹ, nói song mấy chục năm sau mới gặp lại đâu, cái này cũng hơi nhanh thì phải.
Thở dài một hơi, vô lực phất tay nói: “ đứng lên nói chuyện đi”
Điệp Phương phấn khởi đáp: “ Vâng, sư phụ”
“ ngưng ngưng ngưng, đừng gọi ta là sư phụ, ta con chưa đáp ứng thu ngươi làm đệ tử.” Lâm vận xua tay, một mặt ghét bỏ nói.
Điệp Phương nghe vậy bộ dạng tủy thân: “ không phải là hôm qua người nói nếu gặp lại sẽ thu con làm đệ tử sao.”
Lâm Vận đính chính: “ là suy sét, suy sét thu cô là đệ tử”
Điệp phương một mặt không đáng kể nói: “ không sao, không sao, đều giống nhau mà”
Thấy vậy Lâm Vận một trận vô ngữ, cô nàng này, da mặt cũng dầy quá thể, nào có tý nào bộ dạng thục nữ yếu đuối sợ sệt lúc mới gặp, có phải cùng một người không vậy.
Vô ngữ một trận, Lâm Vận thở dài: “ nói đi, cô tên gì”
Điệp Phương mặt mày đắc ý một bộ ta thắng biểu lộ nói: “ sư phụ, con tên Điệp Phương”
“ làm sao tìm được chỗ của ta” Lâm vận tò mò hỏi.
Nghe hỏi vậy Điệp Phương hơi đỏ mặt, một bộ ngượng ngùng trả lời: “ tại hôm qua sau khi cầm thuốc trở về con lập tức quay lại, không thấy người