Thời gian chậm rãi trôi qua, sinh hoạt của hắn cũng đần đần quay về quỹ đạo bình thường, sự xuất hiện của Điệp Phương gần như không mấy ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, hay nói đúng hơn là gần như không ảnh hưởng gì, cô nàng này tính tự cường rất mạnh, sáng thì chạy đến đây tu luyện, tối thì chạy về, không cần đến sự chỉ đạo của hắn, có chỗ nào không hiểu thì cũng đa phần chạy đi hỏi Lâm Song, bao giờ Lâm Song không giải đáp được thì mới chạy qua hỏi hắn.
Nhắc đến Điệp Phương, cô nàng này không biết cùng tiểu nha hoàn nói cái gì làm tiểu nha hoàn mấy ngày liền không dám nhìn hắn, còn bản thân nàng thì mỗi lần trông thấy hắn đều dùng ánh mặt kì quái nhìn hắn, điều này làm cho hắn rất khó chịu, nhiều lần gặn hỏi nhưng tiểu nha hoàn này thề sống thề chết không khai, hắn cũng chỉ đành bó tay.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, chẳng mấy chốc cách ngày Thanh Mộc tông chỉ còn một ngày, hắn cũng bắt đầu phải chẩn bị lên núi một chuyến rồi, sáng hôm đó.
Điệp Phương trên tay cầm theo con gà, một quanh thịt bò nhạy nhót vui vẻ hướng thẳng đến nhà Lâm Vận, từ khi tu luyện về sau, cơ thể nàng cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng, không những sức lực mạng hơn, tinh thần tốt hơn mà làn da cũng trở lên trắng sáng hơn, ân, đặc biệt là làn da, bóng bảy co dãn như da trẻ nhỏ vậy, cả người tràn đầy sức sống.
Điệp phụ Điệp mẫu thấy con gái biến đổi rõ rệt vậy thì đặc biệt vui mừng, không những không phải xa con mà còn trông thấy con mình càng lúc càng tốt hơn, đối với hai vợ chồng mà nói đó là liềm vui lớn nhất, vì vậy hôm nay hai người nhất quyết muốn đến cảm tạ Lâm Vận, nếu không phải nàng trái với lương tâm nói sự phụ nàng muốn thanh tu, không muốn ai làm phiền thì không thể nào chỉ có con gà với chân bò đơn giản như thế được.
Không phải nàng không muốn cha mẹ gặp Lâm Vận, qua mấy ngày ở chung, nàng dần dần hiểu được tính cách của sư phụ nàng, lười cùng heo giống nhau, cả ngày ngoài ngủ ra thì chỉ biết nằm dài trên ghế đọc sách, thì thoảng bồi nàng và Lâm Song đi dạo phố, ngoài ra không làm gì cả, nếu cha mẹ nhìn thấy bộ dạng của hắn, nàng sợ hai người tam quan sẽ sụp đổ, dù sao hai người cũng có tuổi rồi, ít bị đả kích vẫn tốt hơn.
Đến trước cửa viện nhà Lâm Vận, theo thói quen gõ cửa, một lúc không thấy ai ra mở cửa, nàng nhíu lấy đôi mày lá liễu, không nên đi, bình thường nàng vừa gõ cái là Lâm Song đã chạy ra mở của cho nàng ngay, sao hôm nay lại không thấy ai ra mở cửa, chẳng lẽ ra ngoài.
“ Lâm Song”
“ Sư phụ”
Gọi to mấy lần không thấy ai trả lời, thế là nàng đẩy cửa đi vào, cũng không sợ bị ăn chửi,