Dựa theo kế hoạch ban đầu của Chương Hàm, khi rời Cố gia nàng không tính mang theo thứ gì khác ngoại trừ lễ vật dạm ngõ hoàng gia đưa tới cùng hỉ phục và đồ do chính nàng may, thêm một ít xiêm y trang sức cần thiết mà thôi.
Nhưng cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định dọn về hết những hòm xiểng mang tới từ Trương gia -- thứ nhất dù sao cũng là đồ của nàng, bỏ lại ở Cố gia chẳng những có vẻ làm bộ làm tịch, hơn nữa người khác chưa chắc có thể sử dụng; thứ hai có vài hành động lọt vào mắt người ngoài sẽ bị coi như phân rõ ranh giới với Cố gia, vậy thật không đáng.
Nhưng trước khi đi Thái phu nhân đã tặng nàng một ít đồ linh tinh, hiện giờ lại đưa tới đây mấy xe lớn, nếu nàng tùy tiện nhận lấy vậy chẳng thể nào nói nổi.
Nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi phụ thân Chương Phong lấy danh mục quà tặng, nhìn trong đó phân loại rành mạch món đồ nào của Thái phu nhân, của Hồ phu nhân, của Vương phu nhân, của Cố Trừ hoặc của Cố Ngọc tặng cho được liệt kê rõ ràng, nàng không khỏi do dự.
Thái phu nhân tặng bốn rương lụa tơ tằm, gấm và vải vóc các loại, Hồ phu nhân và Vương phu nhân mỗi người hai rương vải lụa.
Ngoài ra, mỗi người còn tặng nàng hai tráp trang sức, một bộ đồ sứ trứ danh thời tiền triều.
Thái phu nhân thêm vào một bình phong sáu miếng bằng gỗ hoa lê khắc hình mỹ nhân, bốn trục tranh thư pháp, một cặp bình hoa, hai đĩa to, một giá bút tử đàn, một bộ giấy và bút mực, cộng mấy thứ này lại với nhau là nàng có thể ước chừng ngay giá trị rất xa xỉ.
Cố Ngọc tặng một hộp mười hai lọ hoa lộ được đựng trong bình thủy tinh trong suốt, một đôi dây kết song điệp, mười dải lụa.
Cố Trừ tặng hai thanh quạt xếp, một bộ trang sức.
Mặc dù chỉ đọc trong danh sách chứ chưa nhìn thấy vật thật, nhưng nàng vừa xem qua liền biết Cố Ngọc đã bỏ vào rất nhiều công phu.
Chương Thịnh nhịn không được nhíu mày nói: “Cố gia có ý gì thế -- gióng trống khua chiêng đưa đồ tới cửa coi bộ muốn để bao nhiêu người thấy được, khiến chúng ta không thể làm bọn họ mất mặt có phải hay không? Nếu là ta đấy à, cứ mặc kệ bảo bọn họ mang đến thế nào thì mang về thế nấy.
Chương gia chúng ta tuy nghèo nhưng còn chưa đến mức phải nhờ bọn họ ra tiền cho muội thêm của hồi môn!”
Nghe kiểu nói chuyện hậm hực của Chương Thịnh, Chương Phong khẽ lắc đầu: “Nếu làm như con nói, quà tặng đưa tới lập tức đưa trở về thì quá không cho Cố gia mặt mũi.
Huống chi, cho dù bọn họ bởi vì thân phận Hàm nhi đã khác xưa nên tặng đồ tới muốn lấy lòng, nhưng nếu chúng ta cường ngạnh trả về thì dưới mắt người khác chúng ta là những kẻ được thay đổi thân phận bèn không màng nhân tình.
Hàm nhi, những việc này con cư xử giỏi nhất, con cảm thấy nên làm thế nào?”
Cầm mấy trang giấy nhũ kim mỏng tang trong tay nhưng Chương Hàm lại cảm thấy nặng nghìn cân.
Khi vừa xem hết danh mục quà tặng thì trong lòng nàng đã có chủ ý, lúc này bèn trầm ngâm phân tích cho Chương Thịnh: “Cha nói đúng -- trả quà về càng không ổn chút nào.
Muội là dưỡng nữ của Cố phu nhân đã qua đời, thậm chí tự nguyện để tang một năm, sự liên hệ với Cố gia không phải cứ cự tuyệt thu mấy thứ này là có thể cắt đứt.
Hơn nữa, sau khi phú quý liền vứt bỏ tình nghĩa cũng dễ dàng bị người lên án.
Mấy thứ này nếu là một mảnh tâm ý của người Cố gia, vậy hãy nhận lấy đi.”
Chương Thịnh nghe vậy biến sắc, buột miệng kêu lên: “Muội muội!”
“Cha, làm phiền cha ra ngoài cảm tạ Cố quản sự, hãy nói chúng ta sẽ nhận trước rồi trở về bái tạ sau, hôm nay vừa mới rời phủ mà quay về liền thì không khỏi quá khó coi, ngày khác con sẽ đi bái tạ.
Còn danh mục quà tặng này con nhờ cha thu nhận.” Chương Hàm nhìn thoáng qua huynh trưởng mặt mày bực bội, khẽ cười nói, “Vải vóc các loại là một mảnh tâm ý của trưởng bối, dĩ nhiên nên giữ lại.
Sau khi muội xuất giá, trong vòng một hai năm có lẽ không rời khỏi kinh thành; một khi đã như vậy, thời điểm tỷ tỷ xả tang hứa người thành thân thì muội vẫn còn ở đây, cho dù không ở kinh thành, cứ nhờ người mang hết những trang sức quà tặng quý giá của Thái phu nhân và nhị vị phu nhân tặng cho đưa trở về nguyên vẹn làm quà cưới cho tỷ tỷ là được, còn có thể hiển lộ tình cảm tỷ muội.
Còn phần quà tặng của hai vị tỷ tỷ kia đều là một mảnh tâm ý, muội đương nhiên nên giữ lại."
Tóm lại Trương Kỳ không có khả năng trở thành tức phụ của hoàng gia, cũng sẽ không nguyện ý gả vào hoàng gia; sản nghiệp của hồi môn Cố phu nhân để lại tuy phong phú, nhưng tương lai đâu biết Cố gia có gặp phải chuyện gì hay không, của hồi môn tới tay Trương Kỳ cũng đâu ai biết sẽ có bao nhiêu.
Một khi đã như vậy, hôm nay nàng nhận ân tình của Cố gia, ngày sau nàng sẽ đưa lại hết cho Trương Kỳ cả vốn lẫn lời là được!
Nghe Chương Hàm giải thích như vậy, sắc mặt Chương Thịnh mới hơi giãn ra, còn Chương Phong thì mỉm cười gật đầu: “Vẫn chỉ có con suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo.
Được, tất cả nghe theo con, cha và Đại ca con ra ngoài nói với Cố quản sự! Đúng rồi, khoảnh sân thứ ba sẽ là nơi con cư ngụ, đừng chỉ đứng nhìn bề ngoài và hoa viên, hãy vào bên trong ngắm xem đồ gỗ nội thất bày biện có vừa ý con hay không!”
Cuối cùng muội muội cũng đã thoát ly khỏi vòng kiểm soát của người Cố gia, Chương Thịnh vốn muốn lưu lại để thể hiện cảm giác tồn tại của người đại ca, ai ngờ phụ thân chẳng cần giải thích cứ nắm vai hắn kéo ra ngoài, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, vừa nện bước vừa quay đầu hét lên: “Muội muội, tòa nhà này trước đó trống không, đồ gỗ nội thất đều là ta tỉ mỉ chọn từng món mua về.
Có thứ gì không tốt muội cứ việc nói, ta nhất định đập chết tên cà chớn dám lừa gạt ta...!Ối chao, cha đánh con làm gì, con đâu có nói sai, chính miệng hắn nói những thứ đó đều là gỗ tốt nhất, là đồ cổ chân chính...”
“Đã biết đã biết, nếu Đại ca bị lừa muội nhất định nói rõ, để ca đi tìm người lý luận!”
Hiển nhiên phụ thân giống như lúc xưa lôi xềnh xệch huynh trưởng kéo đi, Chương Hàm không nhịn được phì cười.
Nụ cười xán lạn như ánh mặt trời đập vào mắt Thẩm cô cô và mấy nha hoàn, mọi người không khỏi cảm nhận được sự khác nhau khi Chương Hàm ở chỗ này so với thời điểm ở Cố gia.
Lúc ở Cố gia, bất luận ngôn hành cử chỉ của cô nương đều rụt rè ổn trọng, hiện giờ rốt cuộc lộ ra sự thoải mái nghịch ngợm.
Mãi đến khi Chương Hàm dần dần thu hồi nụ cười, Thẩm cô cô mới cười đề nghị, “Cô nương, chúng ta hãy vào nhà xem nhé!"
Chính phòng ba gian bao gồm một minh gian và hai thứ gian.
Ở giữa minh gian dùng một tấm bình phong gỗ cao cao ngăn thành hai nửa trước sau, hai bên là cửa nhỏ cho người ra vào đều treo mành sa.
Trước tấm bình phong là một giường La