“Quận vương...”
Đông An Quận vương Trần Thiện Gia luôn thân thiết với Đại ca Trần Thiện Chiêu nhất, cho nên mặc dù thư đồng đứng ngoài cửa vừa mở miệng định ngăn cản, hắn vẫn lập tức vọt vào thư phòng của Trần Thiện Chiêu.
Thế nhưng vừa thấy Đại ca kính yêu đang trần trùng trục thay y phục, chàng ta bỗng choáng váng vội vàng thụt lui về phía sau, không rảnh quan tâm cái ót đụng phải mành cửa, một mực thối lui ra đến minh gian mới dừng bước.
Ngay sau đó bên trong truyền ra một giọng lười biếng.
“Có câu phi lễ chớ nhìn, nhưng đệ đâu phải người ngoài, lại không phải chưa từng thấy qua, hoang mang rối loạn như vậy làm gì?”
Trần Thiện Gia nhớ tới mọi người trong quân đều thoải mái tắm chung dưới sông, cùng nhau ăn chung trong một nồi, chợt sửng sốt không biết bỗng nhiên mình ngại chuyện gì, lúc này mới vén rèm đi vào.
Thấy Trần Thiện Chiêu đang mặc lên người một áo giáp mềm, đồng tử không khỏi co rút lại, kinh ngạc hỏi: “Đại ca, cho tới bây giờ...!huynh vẫn phải mặc cái này?”
“Biết làm sao bây giờ, đại ca đệ là kẻ nhát gan sợ chết!” Trần Thiện Chiêu cười nói một câu, sau khi tròng lên trung y, bắt đầu mặc vào áo ngoài mới tiếp tục nói, “Kể từ ngày đó, chỉ cần người khác không phải muốn chém đầu ta, tỷ lệ bảo mệnh cao hơn rất nhiều.
Đâu còn cách nào, ai biểu phụ thân anh hùng lại có nhi tử là bọc mủ -- phụ vương ở bên ngoài uy phong thần võ, nhưng đắc tội nhiều người khiến người kiêng kị cũng nhiều, luôn có những kẻ nhắm về phía bọc mủ ta đây.
Phòng bị nhiều một chút còn hơn bị người tính kế.”
“Đại ca mới không phải bọc mủ!”
“Ha ha, vẫn là Tam đệ tốt nhất, nếu là người khác chắc chắn sẽ có chút do dự khi nói lời này.” Trần Thiện Chiêu vừa cài một hàng nút thắt của áo choàng vừa mỉm cười tiến lên duỗi tay xoa đầu Trần Thiện Gia giống như hồi nhỏ, “Người khác nói ta là bọc mủ cũng không thành vấn đề.
Thắng làm vua thua làm giặc, người cười cuối cùng mới cười vui vẻ nhất, đây chính là câu nói của một vị chư hầu thời nhà Tống khi xách động khởi nghĩa muốn soái vị Tống Thái Tổ, kẻ giết huynh giết cháu đoạt ngôi.
Chỉ tiếc vị chư hầu kia cũng không thành công lấy được giang sơn, câu nói đó rốt cuộc thành trò cười.”
Trần Thiện Gia xưa nay luôn khó có thể ứng phó kiểu nói chuyện "Đông một búa Tây một gậy" của Trần Thiện Chiêu, lúc này anh chàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hồi lâu sau, hắn mới vỗ đầu một cái: “Đều tại Đại ca làm đệ suýt quên mất! Đệ mới từ Chương gia trở về, đợi lát nữa phụ tử Chương gia sẽ về phủ cùng chúng ta khởi hành đến trạm dịch Giang Đông hội họp với phụ vương.
Đúng rồi đúng rồi, Chương cô nương nhờ Đan ma ma mang về quà đáp lễ! Chương cô nương nói theo tục lệ của vùng Quy Đức, khi dọn vào nhà mới phải đưa quà đáp lễ bực này cho hương lân tứ phương, lưu đệ lại chờ một hồi lâu.
Đệ vừa mới xem rồi, là mì trộn, bánh bao, bánh tiêu, màn thầu, tổng cộng bốn món, do Chương cô nương đích tay làm.”
Nghe được lần này Chương Hàm tặng mì trộn, nghĩ đến lần trước khi Đan ma ma trở về mình còn oán trách đùa một câu sao cô nàng không làm mì đáp lễ, Trần Thiện Chiêu nhịn không được mỉm cười, gật gật đầu nói: “Tốt quá, lúc này ra khỏi thành tới Giang Đông có lẽ phải bỏ lỡ cơm trưa.
Mau đem mì trộn vào đây chúng ta lấp bụng trước, đỡ phải bị đói không có sức đi đường! Còn những món khác thì mang theo trên đường để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Tòa nhà ba sân Trần Thiện Chiêu tặng Chương gia chỉ cách phủ Triệu Vương một con phố, lúc này mì trộn dọn ra vẫn còn nóng hôi hổi.
Trộn đều mì với dưa leo thái sợi, tương đậu, hành hoa, tương ớt cùng đủ loại gia vị, mùi thơm xông vào mũi khiến dạ dày sôi trào.
Trần Thiện Chiêu trầm ngâm như suy tư gì cầm đôi đũa vẫn chưa gắp thì Trần Thiện Gia đã ăn lia lịa.
Một hồi lâu, chàng ta mới đột nhiên dừng đũa hỏi; “Sao Đại ca không ăn? Vừa rồi Chương cô nương còn nhờ nhắn lại, vốn dĩ định làm mì nước nhưng chợt nhớ lần trước chúng ta đã thử qua, lần này bèn làm mì trộn tương kiểu Bắc Bình.
Ăn món này khiến đệ nhớ tới mỗi lần sinh nhật nương làm mì trường thọ cho đệ! Sau này đến ngày sinh nhật của Đại ca, huynh hãy nhờ Đại tẩu làm mì trường thọ cho mình!”
Trần Thiện Chiêu đang miên man cảm khái thì bị Trần Thiện Gia gián đoạn, thật sự dở khóc dở cười.
Hắn bắt đầu động đũa ăn một miếng, cũng ma xui quỷ khiến nghĩ tới tình cảnh khi còn nhỏ.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy lòng mình kiên định xưa nay chưa từng có.
Dù ở trước mặt người khác hắn mang dáng vẻ ngờ nghệch, thư ngốc hay bướng bỉnh đều được, nhưng tâm trạng tịch liêu cô đơn thì hắn vĩnh viễn không được lộ ra.
Tương lai có nàng, rốt cuộc hắn được một nơi có thể che mưa chắn gió để tâm hồn hắn có chỗ nghỉ ngơi.
“Chà, đệ có ý kiến hay đấy!” Hắn vừa nói vừa định xoa đầu Trần Thiện Gia, thấy Tam đệ nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi rồi cảnh giác nhìn mình, hắn phì cười, “Hy vọng vị Tam đệ muội tương lai cũng sẽ rửa tay hầm canh cho đệ.”
Cảm ơn chịu vào ω∆ttp∆∂ thăm nhà
Mã dịch Giang Đông vốn là trạm cuối cùng cho các ngoại thần nghỉ ngơi trước khi nhập kinh.
Nhưng lúc này người trưng dụng trạm dịch chính là Triệu Vương, hơn nữa, hai ngàn vệ binh mã đi theo cũng đóng quân ở vùng phụ cận, từ trên xuống dưới đương nhiên bận rộn sấp sấp ngửa ngửa, sợ có nửa điểm không chu toàn sẽ đưa tới cơn giận của Triệu Vương.
Dịch thừa và một đám dịch đinh nơm nớp lo sợ suốt cả một đêm, mãi đến khi Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Đông An Quận vương Trần Thiện Gia mang theo phụ tử Chương gia và các quan quân vào kinh trước quay lại hội họp rồi cùng rời đi với đoàn người trong cung truyền chỉ, rốt cuộc mọi người trong trạm dịch mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá các quý nhân chỉ dừng lại ở Giang Đông một đêm!
Dù là báo tin chiến thắng hay hiến tù binh, cứ liên quan đến cuộc khải hoàn của Triệu Vương là Lễ Bộ bắt đầu gióng trống khua chiêng xử lý -- mặc dù chủ trì Lễ Bộ xưa nay luôn là quân tử thanh lưu tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp tôn ti, nhưng không đến mấy tháng mà Lễ Bộ Thượng thư Thị lang đã thay đổi hai nhóm người, nếu vẫn còn chưa nắm bắt được tâm ý của Hoàng đế thì khỏi cần làm quan tốn sức.
Vì thế, đoàn người Triệu Vương mới đến trạm dịch Giang Đông là tất cả mọi nghi lễ đón chào đoàn quân khải hoàn đều đã chuẩn bị ổn thoả.
Sau khi chấm dứt lễ tuyên bố chiến thắng và lễ hiến tù binh ở Ngọ môn vào ngày đầu tiên, ngày kế là lễ luận công ban thưởng.
Khi tiếng trống cổ thứ nhất vang rền, Kim Ngô Vệ giương cờ xí và vũ khí đi trước, Củng Vệ Ty điều khiển xe nghi thức theo sau, đội quân diễu hành bắt đầu khởi động trong tiếng nhạc lừng vang.
Tiếng trống cổ thứ hai vang lên, Triệu Vương và Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong dẫn đầu quan quân trong danh sách ban thưởng đứng trang nghiêm trước thềm son,