Sau khi yết kiến tông miếu thì Chương Hàm mới chính thức trở thành Triệu Vương Thế tử phi.
Hai ngày liên tiếp diện lễ phục tiến cung, nàng không khỏi cảm khái bộ cung trang châu ngọc chiếu sáng này thật sự là một gánh nặng.
Vì thế, đối với Trần Thiện Chiêu vốn đang bình phục vết thương nghiêm trọng, nàng đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn.
Thấy chàng hai đêm liên tiếp đều chỉ trêu chọc hài hước ngoài miệng nhưng chốc lát liền ngủ mê man, tuy nàng có ý định triệu thái y cẩn thận hỏi về tình trạng của chàng, nhưng chợt nghĩ tới người Thái Y Viện đã sớm bị Trần Thiện Chiêu cưỡng chế rời phủ, sợ triệu hỏi thì sẽ biến khéo thành vụng, cho nên chỉ có thể tạm thời đặt vấn đề này trong bụng.
Thấm thoát đã đến ngày thứ ba lại mặt.
Sáng sớm tinh mơ, Đan ma ma liền báo lễ vật lại mặt đã được chuẩn bị dựa theo quy củ -- ba trăm lượng bạc, ba mươi hai cuộn lụa đủ màu, bốn con dê, bốn mươi bình rượu, bốn loại trái cây.
Tất cả lễ vật đều gói bằng giấy xanh đỏ nhũ vàng giống như lễ vật đính hôn và sính lễ trước đó, trông rực rỡ vui mắt.
Trần Thiện Chiêu nghe Đan ma ma bẩm báo danh sách lễ vật xong, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi phân phó: “Hãy thêm vào đôi bảo đao làm quà tặng cho nhạc phụ và đại cữu ca, một áo ấm lông sóc tặng nhạc mẫu, nghĩ đến khi bà về lại Bảo Định rất lạnh nên có lẽ cần dùng đến.
Lục trong kho trân quý của ta tìm tới hai bảng chữ Khải tốt nhất, xem như quà gặp mặt cho thê đệ.”
Trước đó khi Tri Vương và Tri Vương phi lại mặt cũng thêm không ít đồ vào phần lễ vật theo quy chế, hiện giờ Trần Thiện Chiêu tỉ mỉ nghĩ tới quà cho từng người trong nhà khiến Chương Hàm đương nhiên thật vui mừng.
Thấy Đan ma ma đáp ứng xong lại nhìn về phía mình, nàng cười nói: “Thế tử gia đã nghĩ thật chu đáo.
Tuy nhiên làm phiền ma ma nói với Thẩm cô cô một tiếng, chọn một đôi vòng bạch ngọc trong tráp trang sức của ta để chung vào, lát nữa ta sẽ tặng cho Đại tẩu tương lai.”
Trần Thiện Chiêu tức khắc mở to mắt: “Ủa, nàng có Đại tẩu tương lai? Chương Thịnh muốn cưới thê?”
Biết Trần Thiện Chiêu trước đây hôn mê nhiều ngày nên không biết vụ một nhà Tống tú tài đến kinh thành, Chương Hàm bèn tỉ mỉ kể lại một phen.
Trên đường tới Chương gia, mới đầu Trần Thiện Chiêu vẫn không lên tiếng, thấy xe ngựa ngừng lại, anh chàng mới khẽ nghiến răng hậm hực: “Ta còn trông cậy vào Đại cữu ca cưới một thê tử khôn ngoan đanh đá, vậy mới có thể cho anh ấy biết mùi.
Không ngờ lại là một vị tiểu gia bích ngọc hiền thục...!May phước cho anh ta!”
Chương Hàm sao lại không biết quan hệ giằng co giữa Đại ca và Trần Thiện Chiêu, nghe vậy không khỏi bật cười.
Phu thê Thế tử và Thế tử phi hồi môn không dùng lễ chế phiền phức như Vương gia và Vương phi phải một trước một sau về mẫu gia.
Vào lúc này, Chương Hàm cùng Trần Thiện Chiêu đang chuẩn bị xuống xe liền thấy Chương Phong và Chương Thịnh đứng trước cửa nghênh đón.
Hai cha con trước tiên quan sát Chương Hàm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới nhìn về phía Trần Thiện Chiêu.
Thấy tế tử tuy khí sắc vẫn chưa được như lúc mới quen nhưng tạm coi như hồng hào, Chương Phong liền thở phào nhẹ nhõm, tự mình tiến lên đỡ Trần Thiện Chiêu xuống xe.
Đợi vào chính đường chào hỏi tất cả xong xuôi, Trần Thiện Chiêu sai người tặng lễ vật, Chương Phong hiển nhiên rất cảm động khi nhìn món quà tế tử dụng tâm chuẩn bị cho mỗi người.
Sao khi mọi người ngồi xuống bắt đầu nói chuyện, rốt cuộc ông không nhịn được lên tiếng hỏi: “Khí sắc của Thế tử gia nhìn khá hơn nhiều so với hôm đi đón dâu, không biết thái y nói thế nào?”
Thấy mẫu thân cũng quan tâm đầy mặt nhìn Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm biết trong nhà không cần giấu giếm như những nơi khác, liếc xéo Trần Thiện Chiêu một cái rồi lắc đầu nói: “Thái y đã sớm bị chàng cưỡng chế rời phủ ngay sau ngày thành thân đấy ạ.”
“Đám người đó đều là những ông lão vô dụng, giữ lại chỉ thêm ồn ào.
Hơn nữa, không chừng bọn họ chẩn trị xong thì chưa đến một canh giờ là có thể truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Giữ bọn họ làm gì?” Trần Thiện Chiêu cũng không mượn cớ che đậy, thẳng thắn giải thích nguyên do.
“Thế tử gia nói không sai, nhưng sức khỏe là vàng, huống chi trước đó bị thương phần đầu, mặc dù tỉnh lại mau nhưng nhất quyết không thể khinh thường như vậy.” Nói tới đây, Chương Phong do dự một lát rồi thành khẩn nói, “Nếu Thế tử gia lo lắng đại phu bên ngoài không biết kín miệng đồn đãi lung tung, vừa lúc ta mời được một bằng hữu từ Quy Đức tới đây.
Ông ấy tuy không phải đại phu mở y quán nhưng là một tay xem mạch rất giỏi, hơn nữa còn nghiên cứu về ngoại thương.
Lúc xưa tất cả ngoại thương của ta đều do ông ấy trị liệu.”
“Vậy sao?” Trần Thiện Chiêu hứng thú mở to đôi mắt, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng trên người Chương Thịnh, lập tức cười hì hì hỏi, “Đó chính là vị Tống tú tài Hàm nhi từng đề qua? Phụ thân của Đại tẩu tương lai? Vậy đương nhiên tốt quá rồi ạ.
Nhạc phụ có thể được bằng hữu thân thiết như thế, ngày sau đại cữu ca thật có phúc phần.”
Chương Thịnh không ngờ Trần Thiện Chiêu lại lôi vụ này ra nói toạc móng heo, lập tức vẻ mặt vô cùng chật vật.
Còn Chương Hàm làm sao không biết Trần Thiện Chiêu muốn "trả thù" Chương Thịnh, tức khắc nhịn không được phì cười.
Lưu thị thấy trượng phu bật cười đi ra ngoài mời người, nữ nhi và tế tử coi bộ ở chung rất hòa hợp, trong lòng vừa vui mừng vừa xúc động, còn Chương Sưởng thì mở to mắt nhìn.
“Đại tẩu tương lai? Tỷ phu muốn nói, Tống tỷ tỷ là Đại tẩu tương lai của đệ?”
Trần Thiện Chiêu nghe một tiếng tỷ phu, lập tức nghiêm trang vẫy tay kêu Chương Sưởng tiến lại, xoa đầu hắn rồi chẳng thèm để ý đến Chương Thịnh mặt đỏ tới mức phát tím, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, lát nữa đệ gặp Tống tỷ tỷ, nhớ kỹ trực tiếp gọi một tiếng Đại tẩu, nàng khẳng định sẽ thật sự cao hứng, đệ thích ăn gì nàng liền làm ngay cho đệ!”
“Thế tử gia!”
Chương Hàm và Chương Thịnh gần như trăm miệng một lời hô lên, Chương Hàm vì buồn cười, còn Chương Thịnh là vì tức muốn hộc máu.
Hai huynh muội liếc nhau một cái, Chương Hàm giành trước cười giải vây: “Hôm nay muội mang một đôi vòng tay để tặng Tống gia tỷ tỷ.
Dù sao Đại ca cũng không bận gì, thôi thì nhờ Đại ca mang đến cho người ta, đỡ phải để tỷ ấy thấy muội lại muốn đa lễ.”
Bị Trần Thiện