Trên đường về vương phủ, tuy Chương Hàm ngồi an ổn trong xe ngựa nhưng ánh mắt lại có chút đờ đẫn, cả người ngơ ngẩn, bên tai dường như vẫn vang vọng những lời khuyên nhủ và nhắc nhở khi ở Chương gia.
“Hàm nhi, hiện giờ con là Thế tử phi, tuy Thế tử gia đối với con rất tốt, nhưng vương phủ to như vậy, muốn trông nom tất nhiên phải lao tâm tốn sức.
Cho dù người dưới bằng mặt không bằng lòng, con ngàn vạn lần đừng nóng vội, cứ từ từ mà tới.
Chỉ cần phu thê các con vẫn luôn đồng tâm đồng sức, tất cả những chướng ngại đều là hư không.
Con đừng chỉ lo sức khỏe Thế tử, chính mình cũng phải điều dưỡng, sớm ngày có một mụn con, nương ở nhà cũng có thể yên tâm.” Không thể nghi ngờ, đây là lời dặn dò của mẫu thân Lưu thị, vừa thiện lương vừa lộ ra sự quan tâm chân thành.
“Con à, hôn sự của đại ca con cũng chỉ trong vài ngày tới.
Cha và Tống tiên sinh đã bàn không cần làm lớn, chỉ tập họp một ít đồng đội cùng chung vui là được.
Lo xong lễ thành hôn cho thỏa đáng, cha cũng an tâm đi theo Triệu Vương điện hạ Bắc thượng.
Triệu Vương điện hạ hùng tâm chí lớn, con và Thế tử gia ở kinh thành nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Thế tử gia là người thông minh nhanh nhẹn, nhưng bắt tay vào việc gì đôi khi xác thật có chút bướng bỉnh con mọt sách.
Giống như lần mạo hiểm vừa qua, nếu xảy ra thêm một lần nữa chưa chắc có thể được vận may như vậy, con nhất định phải thường xuyên khuyên nhủ thời khắc quan tâm! Đại ca con tuy tính tình bốc đồng, nhưng ta đã bắt buộc nó vạn sự đều phải nghe con, con không cần cố kỵ.” Đây là phụ thân Chương Phong đề điểm, mang theo quan tâm của người làm cha thấy rõ thế sự, cùng với nỗi lo lắng cho tình cảnh của nàng và Trần Thiện Chiêu ở kinh thành.
“Thế tử phi, tuy Thế tử gia không thừa nhận, nhưng ta tự tin vào y thuật của mình -- chín phần mười là khi còn nhỏ Thế tử đã bị tổn thương nguyên khí.
Nghe đồn trong số bốn nhi tử lớn nhất của Triệu Vương điện hạ, ngay cả vị Hoài Nhu Quận vương cũng biết chút võ nghệ, nhưng nghe nói Thế tử gia lại tay trói gà không chặt, vô cùng có khả năng khi còn nhỏ bị thương nặng.
Nguyên nhân chính là vì nền tảng không tốt nên lần này bị thương phải mất một thời gian lâu mới có thể tỉnh lại.
Phương thuốc ta khai lúc nãy không chỉ để điều dưỡng vết thương kỳ này, tốt nhất có thể làm Thế tử gia dùng trong thời gian lâu một chút.” Lời nói của Tống tú tài đi vào trọng tâm, trong đó lộ ra ý tứ khiến nàng hơi tái mặt.
Trần Thiện Chiêu thấy sắc mặt Chương Hàm biến đổi không ngừng, đôi tay đặt trước người dần dần xoắn chặt lại, thậm chí khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.
Trong lòng hắn sao lại không biết nàng suy nghĩ vấn đề gì, lập tức nhẹ nhàng bao phủ lấy tay nàng.
Cảm thấy đôi tay Chương Hàm lạnh lẽo dị thường, hắn nhẹ giọng trấn an: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tương lai như thế nào thì cứ để đến lúc đó lại tính.
Chúng ta chỉ cần sống thật tốt mỗi thời khắc hiện tại là được.”
“Trần Thiện Chiêu...”
Thấy Chương Hàm phục hồi tinh thần, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào hắn, miệng nhẹ nhàng kêu tên hắn, Trần Thiện Chiêu không khỏi cực kỳ hạnh phúc khóe miệng nhếch lên, ôm lấy eo nàng kéo lại gần mình, không hề nói thêm câu nào nữa.
Suốt đoạn đường kế tiếp, hai người cứ thế tựa sát vào nhau, tuy ngoài trời gió lạnh gào thét trong xe ngựa cũng có thể nghe được rành mạch, nhưng trong thùng xe lại tràn đầy hơi thở ấm áp.
Xe đi vào vương phủ, trên cửa lớn lập tức có người truyền lời Triệu Vương phân phó mời Trần Thiện Chiêu đến Bạch Hổ đường.
Thấy phu quân trong nháy mắt liền tỉnh táo, vẻ mỏi mệt mới vừa rồi hóa thành hư không, Chương Hàm vội ngồi quỳ khoác chiếc áo lông chồn phủ kín người chàng.
Chờ Trần Thiện Chiêu xuống xong, xe ngựa tiếp tục lăn bánh còn Chương Hàm thì hé rèm nhìn theo bóng dáng phu quân đi theo mấy gã sai vặt dẫn đường, trong lòng đang suy đoán Triệu Vương triệu kiến Trần Thiện Chiêu là vì chuyện gì?
Lần ngày Triệu Vương dừng lại ở kinh thành thời gian không ngắn, chắc hẳn chỉ vài ngày nữa phải khởi hành.
Cũng không biết phụ thân Chương Phong nói muốn nhân cơ hội này lo xong hôn sự cho Chương Thịnh, có đủ thời gian để làm kịp hay không?
Xe đến nhị môn, Chương Hàm cài lại áo choàng lông chồn trắng trên người rồi xuống xe, thấy hôm nay vẫn là phiên trực của Triệu Tứ gia, mặt mày ân cần đứng bên cạnh duỗi tay đỡ nàng.
Nàng tự nhiên đưa tay cho đỡ, nhẹ nhàng dẫm lên bục xe đi xuống đất đứng vững vàng, vừa tiến vào nhị môn vừa hỏi: “Ngươi có dẫn nữ nhi tới chưa?”
“Nô tỳ thấy hai ngày nay Thế tử phi thật sự bận rộn, không dám đem việc nhỏ này ra quấy rầy, chỉ bảo con bé ở nhà chờ bất cứ lúc nào được triệu hoán.
Sắp sửa tới giờ các vị tẩu tử báo cáo, nếu Thế tử phi không được rảnh, qua mấy ngày nữa tái kiến cũng không quan trọng.”
“Hiện giờ vẫn chưa tới lúc hội họp, ngươi cứ mang con bé lại đây, ta ở thượng phòng gặp nó.”
Nghe Chương Hàm nói như vậy, Triệu Tứ gia lập tức mặt mày hớn hở liên thanh đáp ứng.
Trên đường tới thượng phòng, thấy chung quanh không có người khác, Chương Hàm vừa đi vừa hỏi Thẩm cô cô: “Cô cô đã tìm hiểu qua chưa?”
“Hồi bẩm Thế tử phi, Đan ma ma nói, Triệu Tứ gia là loại người khôn khéo biết theo hướng gió, tính tình nữ nhi cũng như thế, ranh mãnh có thừa nhưng không đủ ổn trọng, hơi có chút nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cho nên lúc trước khi Thế tử gia chọn nha đầu hầu hạ đã không chọn nó.
Ngược lại nhi tử tám tuổi vì còn nhỏ nên tính tình ngây thơ trung thực.”
Chương Hàm nghe vậy cũng không ngoài ý muốn.
Nếu chính mình thuận miệng vừa nói liền có thể chọn được một người để dùng, vậy thì vận khí không khỏi quá tốt.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nghe Thẩm cô cô báo lại kết quả dọ thám vài người Đan ma ma đề cử, nàng âm thầm ghi tạc trong lòng nhưng không tính toán lập tức đề bạt những người này xếp vào những vị trí quan trọng.
Mặc dù nàng đánh giá rất cao Đan ma ma, nhưng bất kể là kinh nghiệm mưa dầm thấm đất nàng học được từ Trương gia đến Cố gia, hay là những tích xưa về quân vương dùng người trong kinh, sử, tử, tập đều nói cho nàng rằng -- ngay cả người tài đức sáng suốt tiến cử người khác cũng chưa chắc tốt, quyết không thể nghe theo lời một chiều.
Đương nhiên, những kẻ bị Đan ma ma nhận xét là cấu kết với bên ngoài dối trên lừa dưới thì tất nhiên vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Hiện giờ nàng tiếp nhận vương phủ, tuy không cần nhất định giống như lúc trước mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng làm thế nào để chậm rãi dọn sạch vương phủ lại là một vấn đề nan giải, quan trọng nhất là có lý do.
Trở về thượng phòng, thay ra bộ lễ phục thế tử phi nặng nề,