Trước phòng nghị sự, Hạ Dũng bị triệu hoán đứng ở cửa do dự một lát, thấy tiểu nha hoàn đã vào thông báo còn ân cần vén lên màn hoa màu lam sẵn sàng, ông ta mới hít một hơi thật sâu rồi bước vô.
Tiến vào phòng nghị sự, Hạ Dũng cảm thấy cỗ không khí ấm áp ập thẳng vào mặt, tay chân rét cóng khi đi tới đây thì nay đã ấm hẳn lên.
Nhanh chóng trộm liếc một cái về phía Chương Hàm đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Hạ Dũng lập tức thu hồi ánh mắt, cung kính quỳ xuống.
“Tiểu nhân tham kiến Thế tử phi.”
“Nâng Hạ tổng quản lên.” Chương Hàm mỉm cười phân phó, chờ đến khi Thẩm cô cô tự mình tiến đến nâng người, Phương Thảo thông minh dọn xong cẩm đôn, nàng mới mở miệng đi vào vấn đề, “Tương lai sẽ gặp nhau hằng ngày, Hạ Tổng quản không cần đa lễ như vậy.
Thời trẻ ông đã đi theo phụ vương, được tín nhiệm thâm sâu.
Nếu mấy năm nay ông vẫn theo phụ vương ra chiến trường kiến công lập nghiệp, chắc hẳn đã sớm thành tướng quân, nhưng năm đó ông lại theo Thế tử gia tới kinh thành rồi luôn giúp đỡ cho Thế tử gia cho tới bây giờ.
Bao nhiêu năm tháng tốt nhất đều hao phí tại vương phủ trong kinh, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn.”
Hạ Dũng nghe lời này của Chương Hàm khiến trong lòng chấn động, cuống quít đứng lên hành lễ: “Tiểu nhân không dám nhận.
Từ trước đến nay tiểu nhân không am hiểu xử trí loạn sự vụ hỗn loạn này, nhiều năm như vậy chỉ biết nỗ lực làm trò tổng quản, trên dưới trông nom không chu toàn, vì thế khiến vương phủ không yên, mỗi lần đều làm Thế tử gia ưu phiền.
Hôm qua lại sơ suất đến độ suýt để Thế tử gia rước lấy phiền toái ngập trời.
Tiểu nhân rốt cuộc không còn mặt mũi nào giữ chức Tổng quản.”
Nghe lời này, Chương Hàm không hề hé răng, yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Dũng hồi lâu, mãi đến khi một trang hán tử lưng hùm vai gấu có chút nhấp nhỏm, nàng mới thở dài một hơi rồi hỏi: “Dường như Hạ Tổng quản đã nản lòng thoái chí, muốn bỏ gánh hay sao?”
Hạ Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Hàm, thấy ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, ông bất giác nhớ tới hôm qua trước mặt mọi người, nàng không nói hai lời xử trí ba gia nô ai cũng biết là tai mắt bên ngoài xếp vào.
Nghĩ đến chính mình mấy năm nay không phải không phát giác những kẻ kia, chỉ vì Triệu Vương đã từng bảo Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, mọi việc đặt hòa khí lên đầu, vì thế người có tính tình nóng nẩy như ông mà vẫn luôn nhẫn nhịn tới hiện tại.
Hạ Dũng hít một hơi thật sâu, đứng dậy quỳ xuống lần nữa.
“Thế tử phi, tiểu nhân là người thô thiển, không biết dùng lời hay.
Tiểu nhân thật sự không am hiểu loại hành động đưa đẩy khi quản lý nội vụ.
Nhớ tới trước đây Triệu Vương đã tin tưởng tuyển chọn tiểu nhân, thật sự Không trâu bắt chó đi cày nên tiểu nhân phải căng da đầu làm nhiều năm như vậy.
Hiện giờ Thế tử gia đã có Thế tử phi giúp đỡ, chức tổng quản của tiểu nhân thật sự nguyện ý nhường cho hiền năng, chỉ cầu làm một thân vệ là đủ rồi! Chuyện gì liên quan đến chiến trận thì tiểu nhân am hiểu, nhưng nội vụ trong vương phủ...!tiểu nhân tuy có hai chữ cố gắng, nhưng bốn chữ lao khổ công cao thực sự không đảm đương nổi!”
(Lao khổ công cao: càng vất vả công lao càng lớn)
Hôm qua với hành động Giết gà dọa khỉ, Chương Hàm dùng Hạ Dũng và chính huynh trưởng Chương Thịnh của mình để mở màn, phần chính là bốn mươi đại bản, cuối cùng ba thi thể đông lạnh để suốt một ngày một đêm không người dám để ý là phần kết thúc.
Nàng vốn tưởng rằng gọi Hạ Dũng tới an ủi một phen thì có thể thuyết phục vị Tổng quản tận tâm và trung thành với Triệu Vương như Trần Thiện Chiêu nhận xét, nhưng không ngờ Hạ Dũng không phải lấy lui làm tiến mà thật tình muốn bỏ gánh.
Nếu xét ra, Triệu Vương đã đến đất phiên nhiều năm, Triệu Vương Phi là người khôn khéo tài đức, vậy mà không chọn ai khác lại nhất định muốn để thân vệ Hạ Dũng chưởng quản phủ Triệu Vương ở kinh thành, dĩ nhiên không đặt nặng vấn đề "không biết biến báo" của ông ta.
Chương Hàm ổn định tinh thần, biết kêu Thẩm cô cô đến nâng Hạ Dũng chỉ uổng phí sức lực, nháy mắt ra dấu cho Phương Thảo ra canh cửa rồi ngồi ngay ngắn nói: “Hạ Tổng quản, lúc nãy ta khen ông Lao khổ công cao không hề có ý chế giễu.
Phụ vương anh minh, mẫu thân cơ trí, nếu chọn lựa ông hầu hạ Thế tử gia tới kinh thành, đương nhiên không phải bởi vì bên người phụ vương và mẫu thân không có ai nhạy bén giỏi giang giỏi về xử lý nội vụ, mà bởi vì ông là người thích hợp nhất.
Hơn nữa, ta nghe nói Hạ tổng quản ở phủ Triệu Vương mấy năm nay, đã từng bắt được bao nhiêu người lén lút thâm nhập vương phủ mưu đồ gây rối vào ban đêm? Nếu đây không phải Lao khổ công cao thì gọi là gì? Hôm qua ngay cả Thế tử gia cũng từng nói với ta, những ngày phụ vương ở kinh thành ông vẫn luôn bận rộn không ngừng, tội sơ suất tuyệt đối có thể thông cảm.”
Thấy Hạ Dũng rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc, Chương Hàm thành khẩn nói tiếp: “Tuy nhiên, ông là Tổng quản, không phạt ông thì không đủ để phục chúng, cho nên ta bắt buộc phải ra tay, ngay cả huynh trưởng cũng lôi vào phạt chung.
Con người của ta không đồng ý với quan niệm có tâm làm việc thiện nên không cần hồi báo hoặc vô tâm làm sai nên không bị trừng phạt; trái lại điều ta tin tưởng là có công phải được thưởng, làm sai phải bị phạt! Quốc có quốc pháp gia có gia quy, nếu không cứ dùng nhân tình để phán xét đúng sai thì khó tránh khỏi xảy ra thiên vị! Thế tử gia vẫn luôn không để bụng đến việc nhà, nếu đã như thế, ta hiểu được cho dù ông có tâm thanh trừng những kẻ bại hoại trong phủ nhưng lại không thể vượt quyền.
Do đó, nếu ông vì thấy ta ra tay thanh trừng những kẻ đó mà cho rằng mình vô dụng muốn từ chức, vậy thì không nên.
Trước khác nay khác, nếu hiện giờ Thế tử gia đã thành hôn mà trong phủ vẫn giữ bộ dáng cũ, vậy thành hôn có ích lợi gì?”
Hạ Dũng nghe từng câu từng chữ nói rõ lý lẽ, nhịn không được giật nảy mình.
Đặc biệt là mấy chữ "trước khác nay khác" càng làm ông nhận ra sự cải tổ.
Nhớ lại trước khi Triệu Vương khởi hành đã cố ý gặp ông, dặn dò hãy giao cho Thế tử phi toàn quyền quản lý nhân sự trương mục tiền bạc thu chi.
Hạ Dũng yên lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng chống đôi tay trên nền gạch xanh dập đầu.
“Tiểu nhân...!xin hoàn toàn tuân theo Thế tử phi phân phó.”
Chương Hàm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ra hiệu cho Thẩm cô cô đến nâng Hạ Dũng lên rồi nói: “Phụ vương đã giao vương phủ cho ta, đương nhiên ta sẽ không quản lý một cách mù quáng.
Người của phủ này từ trong ra ngoài Hạ Tổng quản quen thuộc nhất, nhưng ông quản lý ngoại viện không thể phân thân, vậy hãy để nương tử của ông ở bên cạnh ta đề điểm đi.”
“Trăm triệu