Thẩm cô cô thấy Trần Thiện Chiêu đang định bàn chuyện chính sự với Chương Hàm, lập tức vẫy tay ra hiệu cho Bích Nhân, hai người tự ý thức lui ra ngoài, trả lại sự riêng tư trong phòng nghị sự to lớn.
Chương Hàm không chút chú ý tới hai người đã rút đi, hồi thần sau màn kinh hãi khi nghe tin tức, nhịn không được nắm chặt tay Trần Thiện Chiêu đang đặt trên vai mình.
“Không phải có tin Tri Vương điện hạ và Hàn Vương điện hạ sắp phải về đất phong sao?”
“Chưa phải ngay lúc này, đều dựa vào quyết định của Hoàng gia gia.
Huống hồ Thập thất thúc giống như ta đều là người yêu sách, hơn nữa tài xuất khẩu thành thơ của thúc ấy mọi người đều biết, loại biên soạn về thành tựu văn hoá giáo dục như vậy nếu có hoàng tử hoàng tôn lĩnh hàm, đương nhiên sẽ là giai thoại.” Trần Thiện Chiêu giải thích, cảm giác lòng bàn tay Chương Hàm hơi đổ mồ hôi, anh chàng cười khổ, “Từ nhỏ ta đã thích đọc sách, sau khi tới kinh thành rất ít chuyện ta có thể làm, vì thế càng thêm yêu thích si mê thư tịch.
Huống chi một nhiệm vụ rất tốt như vậy, nếu ta còn đưa đẩy chối từ thì phong hào con mọt sách phải thay người rồi.
Tuy nhiên khi nhận vụ này thì việc ta đi sớm về trễ chỉ sợ còn là nhẹ, để nàng một mình trong phủ ta thật không yên tâm.”
“Chàng nên không yên tâm chính là bản thân, lo lắng cho em làm gì!” Chương Hàm đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trần Thiện Chiêu, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của chàng đang nhìn chăm chú vào mình, nàng bèn đứng lên bất chấp đôi tay Trần Thiện Chiêu vẫn đang ấn trên vai mình, nói từng câu từng chữ, “Vụ ở đê Thái bình là một tuồng kịch nhắm vào chàng, lúc này Thái tử điện hạ muốn biên soạn điển tích gì đó cũng nhắm vào chàng.
Nếu nói không yên tâm, phải là em không yên tâm cho chàng thì đúng hơn.
Huống chi sức khỏe của chàng...”
Trần Thiện Chiêu nhìn chằm chằm Chương Hàm hồi lâu, đột nhiên duỗi tay ôm thê tử vào lòng, khẽ cười nói: “Ta đã cho nàng biết rồi mà, ở trước mặt người khác ta là con mọt sách, nhưng không phải chỉ có thủ đoạn của con mọt sách.
Còn phần sức khỏe của ta, ta tự hiểu rõ trong lòng...!Vốn định không nói cho nàng chuyện xưa, nhưng ta biết từ sau ngày lại mặt nàng luôn lấn cấn lo lắng.
Thật ra không có việc gì đâu, chỉ là hồi nhỏ trong một lần theo phụ vương săn thú, một tên thích khách bắn tên hành thích nhưng lại lầm trúng ta đứng bên cạnh.”
Mặc dù chỉ nhẹ nhàng kể như một câu chuyện bâng quơ, nhưng trong phút chốc hắn cảm giác được người trong lòng lập tức cứng đờ.
Hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn rồi nhẹ giọng kể tiếp: “Thích khách bị giết ngay tại chỗ, nhưng trên người không tra ra bất luận dấu vết gì, phụ vương ngầm sai người dò xét thật lâu cũng không có kết quả.
Trùng hợp lúc đó tiền Thái tử vừa qua đời, Hoàng gia gia bị bệnh một thời gian, tuy biết sự kiện như vậy vô cùng đáng giận, nhưng loại chuyện này khi đó lan truyền ồn ào huyên náo cũng không tốt, chỉ có thể ém nhẹm.
Cho nên kinh thành ít có người biết vụ này.
Các Thái y toàn tâm toàn sức chữa cho ta suốt một năm rưỡi, trong thời gian đó ta gần như chưa từng rời giường, cứ nằm đọc sách rau ráu hết quyển này đến quyển khác như nhai táo, cũng chính từ khi đó đã trở thành ham mê.”
“Vì sao chàng không nói sớm...” Chương Hàm nghẹn ngào bật ra một câu, “Nếu chàng sớm nói, em nhất định không để chàng cố gắng chống đỡ tới nghênh thân, lại còn cố...!Tương lai còn dài, sao chàng có thể ngốc như vậy!”
“Làm con mọt sách lâu rồi, tự nhiên có vài phần ngớ ngẩn.” Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, âu yếm siết chặt vòng tay trên eo thon của thê tử, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng thì thầm, “Nếu thật sự không tỉnh lại đúng lúc thì đành phải chịu, nhưng một khi đã tỉnh, làm thế nào ta có thể để nàng một mình cô đơn ở đàng kia? Còn phần đêm động phòng, đấy là thời khắc quan trọng nhất mở đầu cuộc sống phu thê, cho dù hoàn thành rồi mấy ngày này phải đau khổ chịu đựng, ta vẫn không hối hận.”
“Đồ ngốc...!Ngốc quá...”
Chương Hàm nhịn không được lặp đi lặp lại hai từ đơn giản.
Mãi đến bên tai nóng bỏng bởi hơi thở ngọt ngào kích thích từng tế bào của nàng, nàng rốt cuộc nhịn không được giãy ra khỏi lòng ngực phu quân, chợt nhón chân đặt lên môi chàng nụ hôn.
Được thê tử chủ động âu yếm, Trần Thiện Chiêu ngẩn ra rồi lập tức cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Lúc này không giống đêm động phòng hoa chúc có Trần Thiện Gia quấy rầy, hai người quấn lấy nhau cho đến khi cả hai đều thở không nổi mới đột nhiên tách ra.
Vẻ mặt Chương Hàm cố nhiên kiều diễm ướt át còn Trần Thiện Chiêu cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Nếu vài tiếng mắng ngu ngốc mà đổi được nụ hôn này, ta đã kiếm lời!”
Trần Thiện Chiêu cười trêu ghẹo, thấy Chương Hàm tức giận khẽ hừ một tiếng, hắn mới nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ này ta đáp ứng, tuy nhiên ta cũng xin phép được ở nhà tĩnh dưỡng thêm mấy ngày.
Dù sao cũng phải chắc chắn bên này nàng đã yên ổn thì ta ra ngoài mới yên tâm hơn chút.
Nhịn những kẻ khốn nạn nhảy nhót lung tung nhiều năm như vậy, khó được lần này nàng dùng cơ hội tốt để lấy cớ khuấy động can qua.
Không ai kiếm ra được sơ hở gì để bắt lỗi ta, khiến cho bọn họ hâm mộ ta có một Thế tử phi uy chấn bát phương!”
“Thế tử gia chàng đây có thể khiến biệt hiệu con mọt sách danh dương tứ hải, bộ không chịu được một thê tử lợi hại uy chấn bát phương?” Chương Hàm trắng mắt lườm Trần Thiện Chiêu một cái, nhưng cuối cùng vẫn tỉ mỉ sửa sang cho phu quân vạt áo bị xộc xệch vì màn âu yếm lúc nãy, sau đó mới nhỏ giọng hỏi, “Nếu một khi Thái tử điện hạ phải khẩn trương đối phó chàng đến thế, vậy có phải đối với phụ vương cũng...”
Không đợi Chương Hàm nói dứt câu, Trần Thiện Chiêu liền ngắt lời: “Trong lòng nàng hiểu rõ thì tốt rồi.”
Thấy Chương Hàm đột nhiên ngẩng lên nhìn mình, vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lộ ra sự bất đắc dĩ thật sâu, khẽ thở dài: “Phụ vương trước đó cũng đã tranh giành, không hề giống như Thập thất thúc bình thản chưa từng tranh qua.
Ông là một người hùng tâm bừng bừng không cam lòng bình đạm, một khi đã như vậy, bất luận trong tương lai chính là Thái tử điện hạ đăng cơ cũng vậy, hoặc người nào khác đăng cơ cũng thế, đều rất khó dung nạp ông ấy.
Nếu không, một Thế tử con mọt sách như ta làm sao khiến nhiều người nhớ thương như vậy? Lại nói tiếp, lúc trước ta cứu nàng, cũng giúp phụ huynh mẫu đệ của nàng tránh thoát khỏi tay người khác, nhưng hôm nay người một nhà của nàng lại bị kéo lên thuyền của phủ Triệu Vương, nếu lỡ có một ngày...”
“Đừng nói nữa!”
Lúc này lại đổi thành Chương Hàm bật thốt lên ngắt lời Trần Thiện Chiêu.
Mặc