Edited by Bà Còm in Wattpad
Source convert from Wikidich
Chương Hàm và Trương Kỳ mang theo Chương Thịnh nấn ná ở tiểu viện của Cố Minh hồi lâu mới trở lại Vinh Hoa Đường, phát hiện trong gian chính sảnh to như vậy mà tràn ngập một cỗ không khí kỳ quái.
Thái phu nhân im lặng, Vương phu nhân thất thần, còn phụ thân Chương Phong tuy vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ nhưng trên nét mặt dường như có chuyện gì đó không yên lòng.
Thấy bọn họ trở về, Chương Phong liền đứng lên: “Thái phu nhân, Võ Ninh Hầu phu nhân, hôm nay ti chức được mời qua phủ không khỏi vô cùng cảm kích.
Chỉ là Triệu Vương điện hạ sắp sửa khởi hành, Đông An Quận vương cũng đang chuẩn bị, hai phụ tử ti chức không thể nấn ná lâu lắm, đành xin cáo từ.”
Chương Hàm vốn có không ít lời muốn nói với cha huynh, nghe Chương Phong nói phải đi nhanh như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng thoáng nhìn vẻ mặt Thái phu nhân và Vương phu nhân, nàng cố gắng tự kiềm chế nghi vấn trong lòng.
Thái phu nhân đáp: “Các vị khó được gặp mặt, như vậy đi, Hàm nhi hãy đưa cha và Đại ca con một đoạn đường.”
“Đa tạ Thái phu nhân.” Chương Phong khom người hành lễ rồi nhắc lại, “Chuyện lúc nãy ti chức đề ra, thỉnh Thái phu nhân có thể thành toàn.
Chuyết kinh và ấu tử đã cùng Hàm nhi chia lìa nhiều năm, vẫn luôn cực kỳ nhớ mong con bé.
Hiện giờ ti chức lại tính toán dời nhà về Bảo Định phủ, chỉ hy vọng có thể đón Hàm nhi trở về...”
(Chuyết kinh: dùng khi nói về vợ với người khác, kiểu như Bà nhà tôi)
“Cha!”
Hôm đoàn viên đêm Trừ tịch Chương Hàm đã nghe phụ thân nhắc đến tâm nguyện lớn nhất của mình, nhưng ngay lúc này nàng thấy vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng của Thái phu nhân, lại thấy Chương Phong cứ làm như không nhận ra thẳng thắn tường trần việc này, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn không biết phải làm thế nào?
Phụ thân đau xót cho nữ nhi nhiều năm ăn nhờ ở đậu khổ sở nàng đương nhiên biết, dĩ nhiên cũng cảm động nhung nhớ người thân, nhưng hôm nay Chương gia vẫn còn lâu mới có thể chống lại được Cố gia, cùng lắm chỉ được dựa hơi một chút vào tên tuổi của Triệu Vương.
Huống chi, những chuyện trước kia nàng làm đều bị người có tâm đặt ở trong mắt, hơn nữa còn bị quý nhân như Tần Vương phi chấm trúng, muốn thoát thân không phải cứ rời đi Cố gia là có thể làm được.
Thái phu nhân đã không tiếc phải dùng một đích tử của Cố gia để ràng buộc, đủ có thể thấy đề phòng nàng sâu đến độ nào.
Cho nên, nếu nàng lưu lại Hầu phủ mà có thể đổi lấy phụ mẫu huynh đệ bình an thoát ly, nàng thà rằng tạm thời ở lại để về sau không còn gì phải lo lắng, sự tình nàng cần làm vẫn còn rất nhiều!
“Cha, ngài đừng nói nữa!” Chương Hàm cụp mắt nói, đột nhiên nắm chặt tay Trương Kỳ.
“Trước khi lâm chung dưỡng mẫu đã phó thác tỷ tỷ cho con, hơn nữa, con cũng thề vì dưỡng mẫu thủ hiếu một năm, có chuyện gì thì để qua một năm này rồi hãy bàn lại.”
Chương Thịnh ngay lập tức khẩn trương: “Muội muội, sao...”
Chương Phong thấy Chương Hàm khi nói chuyện lại không nhìn thẳng vào mắt của mình, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, sau đó liền ngăn lại Chương Thịnh.
Mà Thái phu nhân nghe vậy hơi sửng sốt, tức khắc mỉm cười nói: “Con bé này vẫn luôn là một mảnh thành tâm thành ý như vậy...!Chương Phó Thiên hộ, chuyện ông đề nghị để từ từ ta sẽ khuyên con bé, trước mắt hãy cho con bé tạm thời lưu lại Hầu phủ.
Hàm Nhi, con đi tiễn phụ huynh trước đã, sau đó ta sẽ sai người chuẩn bị xe đưa con qua đó tụ họp với người nhà.”
“Đa tạ Thái phu nhân!”
Chương Thịnh trơ mắt nhìn Chương Hàm nhún gối hành lễ với Thái phu nhân, thật sự hận đến ngứa răng.
Mãi đến khi Chương Hàm đưa bọn họ ra nghi môn, thấy nha hoàn bà tử đã cách một khoảng xa, rốt cuộc hắn nhịn không được túm chặt tay Chương Hàm lạnh giọng hỏi: “Muội muội, đến tột cùng muội nghĩ gì thế? Hôm nay cha đường đường chính chính đưa ra việc này, Cố gia không thể không màng đại nghĩa.
Cho dù Thái phu nhân không tình nguyện cũng phải đáp ứng mà thôi.
Muội...”
Không đợi nhi tử nói xong, Chương Phong liền kéo hắn lại rồi nói với Chương Hàm: “Hàm nhi, có phải con có nỗi khổ gì không?”
Nhìn trưởng huynh vừa nghe vậy lập tức mở to hai mắt mà nhìn đầy mặt giận dữ, Chương Hàm biết lúc này không thể nói ra những băn khoăn đó, nếu không chỉ sợ Chương Thịnh sẽ nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Nàng chỉ có thể hít một hơi thật sâu, thản nhiên ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt phụ thân, từng câu từng chữ nói: “Cha, chỉ cần cha và Đại ca có thể bình an, nương và đệ đệ có thể vui sống, vậy là đủ rồi! Con cũng không phải là ngày đầu tiên đơn độc bên ngoài, con có chừng mực!”
Biết nữ nhi từ nhỏ chính là tính tình bướng bỉnh như vậy, một khi đã quyết định chuyện gì thì chín con trâu cũng kéo không trở lại, Chương Phong nhìn chằm chằm Chương Hàm một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thôi được, ta biết cũng không thể khuyên con được gì, nhưng nha đầu ngốc con cũng không cần mọi việc đều vì người khác suy nghĩ.
Hôm nay Thái phu nhân mời chúng ta tới vì muốn cầu hôn cho Tứ công tử Cố gia, bị ta uyển chuyển từ chối, lúc này trong lòng không biết đang suy nghĩ thế nào.
Con lưu lại Cố gia chỉ sợ sẽ bị người tính kế! Tóm lại, từ đây đến lúc chúng ta khởi hành cũng còn mấy ngày, chính con hãy suy nghĩ cẩn thận cân nhắc kỹ càng.”
Nói xong lời này, ông kéo Chương Thịnh đang nghẹn họng nhìn trân trối lập tức xoay người rời đi.
Chương Hàm đứng ngay tại chỗ yên lặng nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, nhớ tới một phen khiêu khích của Cố Minh đối với trưởng huynh lúc nãy, nàng không khỏi siết chặt nắm tay, hồi lâu mới chậm rãi buông lỏng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.
Nàng là một dân nữ bé nhỏ yếu ớt không đáng kể, đâu thể tưởng tượng được cũng có một ngày biến thành miếng bánh tỏa hương thơm phức!
Mời vào đọc tại nhà chính chủ ở [email protected]@d
Tiễn đi cha huynh, biết được Thái phu nhân đã trở về Ninh An Các, Chương Hàm mang theo Phương Thảo và Bích Nhân lập tức về theo.
Nàng vừa tiến vào hành lang của Ninh An Các liền phát hiện Lục Bình đã sớm chờ sẵn, vừa thấy nàng vội tiến đến cười đón chào: “Hàm cô nương đã trở lại.
Thái phu nhân nói, thỉnh ngài đi chính phòng một chuyến.”
Chương Hàm gật đầu, lúc đi theo Lục Bình một đường vào trong bèn mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”
“Biểu tiểu thư có chút không thoải mái, về phòng trước nghỉ tạm.”
Biết Trương