Edited by Bà Còm in Wattpad
Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt mang theo nữ nhi một nhà dọn đến Bảo Định phủ, vậy mà hôm nay khi trượng phu và trưởng tử trở về sắc mặt đều âm u, Lưu thị liền ẩn ẩn cảm thấy kế hoạch này chỉ sợ đã thất bại.
Nghe Chương Thịnh tức giận bất bình mắng muội muội đầu óc có vấn đề, ngay cả đến đón mà cũng cự tuyệt trở về, mặc dù tim Lưu thị đau như bị dao cắt nhưng vẫn cố cười lắc đầu bênh vực, “Hàm nhi từ nhỏ đã có chủ kiến, tất nhiên có đạo lý riêng của nó.
Chờ con bé lại đây hỏi nó kỹ càng cũng không muộn.
Hiện giờ cứ miên man suy nghĩ đoán tới đoán lui cũng không ích lợi gì.”
Tuy trong miệng nói như vậy, đêm nay nằm trên giường Lưu thị vẫn lăn qua lộn lại không cách gì ngủ được.
Khi bà xoay người lại phát hiện trượng phu bên gối cũng đồng dạng tỉnh rụi, đôi mắt như suy tư gì mà nhìn mình.
Lưu thị nhịn không được thấp giọng hỏi: “Cha đám nhỏ à, ông nói xem có phải Hàm nhi còn có chuyện gì gạt chúng ta hay không?”
“Bà cũng nghĩ như vậy?” Nghe thê tử khẽ ừ một tiếng, Chương Phong không khỏi cười khổ, “Xem ra bà và tôi đều nghĩ giống nhau.
Con bé này từ nhỏ đã bị Trương gia tiếp qua, học hành đều là những thứ thiên kim đại gia nên học, tâm tư cũng nặng hơn nhiều so với cô nương nhà tầm thường.
Thằng nhóc Triệu Phá Quân tuy nói ấp úng nhưng bị tôi vặn hỏi ra không ít chuyện, chỉ sợ sự tình muốn thay con bé giấu chúng ta càng nhiều hơn! Bà ngẫm lại xem, Triệu Phá Quân lúc trước bởi vì trên chiến trường là người thứ nhất phát hiện Thát Tử đánh lén, sau đó lấy kỳ công luận quân công, danh tự vừa lúc hợp với tâm ý Triệu Vương, do đó mới được Triệu Vương điện hạ thưởng thức điều đến đội hộ vệ; thế nhưng xét lại trường hợp của tôi và Thịnh ca nhi, tuy nói liên tiếp có chút công lao nhưng đâu thể nào đến mức được Triệu Vương điện hạ chú ý? Đằng này không những lên chức, còn được điều tới dưới trướng Đông An Quận vương!”
“Không phải nói rằng Đông An Quận vương rất thưởng thức võ nghệ của Triệu Phá Quân và Thịnh ca nhi hay sao?”
“Triệu Vương điện hạ đâu phải chỉ có một mình Đông An Quận vương là nhi tử, không đến mức bởi vì một câu thích của Đông An Quận vương liền phá lệ như thế...” Chương Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó cầm tay lão thê nhẹ giọng nói, “Hôm nay trở về tôi không muốn nói chuyện trước mặt Sưởng nhi.
Thật ra khi tôi và Thịnh ca nhi đến Cố gia, Thái phu nhân lại vì đích tôn tử Cố Minh mà hướng nhà chúng ta cầu hôn!”
“Cái gì?” Lưu thị khiếp sợ đến mức suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
“Cố gia Thái phu nhân có thân phận cao cỡ nào? Hai nhi tử đều được phong Hầu tước, nữ nhi là Thục phi quyền nhiếp lục cung, trưởng tôn lấy Công chúa, gia đình như vậy, đừng nói là nhi tử đích xuất, cho dù nhi tử thứ xuất thì nhà chúng ta cũng đã không thể trèo cao được rồi.
Nhưng Thái phu nhân lại cứ trịnh trọng đề ra một mối hôn sự lạ lùng như vậy, bà nói xem có phải thật sự kỳ quái hay không?” Chương Phong nhịn không được dùng tay vỗ trán, thật lâu sau mới thấp giọng thì thầm, “Cho nên, chỉ có thể là dạo vừa qua Hàm nhi ở kinh thành làm chút chuyện gì mà chúng ta không biết...!Đáng giận thằng nhóc Triệu Phá Quân cứ ấp úng bất tận không chịu nói ra toàn bộ sự thật.
Tôi và Thịnh ca nhi lại mới vào kinh hai mắt bôi đen nên không dám lỗ mãng, tin tức gì đều hỏi thăm không đến!”
“Hàm nhi...”
Mặc dù ở trong bóng tối nhưng Chương Phong vẫn nhận ra thê tử khác thường, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bà rồi gằn giọng: “Ngày mai tôi tự mình đi đón con bé về đây, lấy cớ là sắp phải khởi hành, dù sao cũng phải đón con bé trở về đoàn tụ một hai ngày.
Nếu đến lúc đó nha đầu thật không đáp ứng, tôi có phải trói nó lại cũng bắt nó phải đi!”
Cám ơn nếu vào thăm nhà ở w.att.pa.d
Chương Phong xưa nay là người nói được làm được, ngày hôm sau sáng sớm quả nhiên liền đến Cố gia.
Chương Thịnh vốn định đi theo lại bị ông ra lệnh phải chờ ở nhà.
Thái phu nhân rất sảng khoái đáp ứng, lập tức phân phó người giúp Chương Hàm thu thập hành lý cũng giống như lần trước cho Chương Hàm về trụ lại ăn Tết, ngoài Phương Thảo và Bích Nhân còn phái theo hai bà tử và bốn gia đinh hộ tống.
Mặc dù biết rõ mục đích phụ thân tới đón mình là gì, nhưng khi tiến vào nhị môn của ngôi nhà nhỏ ở ngõ Xa Nhi, thấy đệ đệ Chương Sưởng nhanh như chớp vọt lại trực tiếp nhào vào lòng mình, Chương Hàm vốn dĩ tâm cứng như đá chuẩn bị nói ra những lời trần tình đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Thấy tiểu đệ ngửa đầu mắt trông mong nhìn mình, nàng không khỏi vuốt ve đầu tóc mềm mại cùng gương mặt ôn nhuận kia, một hồi lâu mới cười nói: “Đã không còn là nhóc tì mà vẫn giữ bộ dáng này, không sợ người ta chê cười!”
“Tỷ, mẫu thân đích tay làm cho tỷ một bộ xiêm y, tỷ đừng rời đi được không?”
Chương Hàm cảm thấy quả tim bị một câu này của tiểu đệ bóp thắt lại, biết nếu cứ đứng như thế chỉ sợ phải thất thố khóc òa ngay tại chỗ, nàng liền buông lỏng tay ra đổi đề tài: “Sưởng nhi, sau khi đệ vào kinh có từng ra ngoài dạo phố hay chưa?”
Thấy Chương Sưởng thành thành thật thật lắc đầu, nàng cười đề nghị: “Vậy đệ ở chỗ này chờ một chút, tỷ về phòng thay xiêm y nương mới làm cho tỷ, người một nhà chúng ta đã lâu không ra ngoài với nhau, tỷ dẫn đệ đi dạo phố một phen.”
Chương Thịnh chứa đầy một bụng nghi vấn muốn hỏi muội muội, thấy nàng vừa nói xong lập tức vào phòng, hắn sững sờ đứng yên tại chỗ.
Chờ đến khi Chương Hàm thay đổi một thân áo vải váy vải cột khăn trùm đầu màu lam ra tới, một tay còn lôi kéo mẫu thân, đừng nói Chương Thịnh ngây ngẩn cả người, ngay cả Phương Thảo và Bích Nhân đứng phía sau trong sân viện cũng ngây ra như phỗng.
Ngay cả Chương Phong, thấy Chương Hàm đến kéo Chương Sưởng rồi ba mẫu tử lập tức muốn ra cửa, cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cha, mau đuổi theo chứ! Đâu thể để nương và đệ đệ muội muội đơn độc ra ngoài!”
Chương Phong lúc này mới bừng tỉnh, lập tức phân phó cho Phương Thảo và Bích Nhân vẫn chưa kịp phản ứng: “Chuyện bên ngoài các ngươi không cần phải xen vào, hai người các ngươi cứ canh giữ ở nhà!”
Hãy ủng hộ người làm truyện ở [email protected]
Mặc dù Chương Hàm đã ngây người vài tháng ở kinh thành, nhưng trước đó mỗi lần ra cửa đều ngồi xe cưỡi ngựa xem hoa lướt qua những đường phố cửa hàng, hiện giờ cứ thoải mái đi bộ ngoài đường