"Sao lại thế này?" Chương Hàm nhíu mày mới hỏi một câu, đột nhiên thấy Ninh Hương bộp một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, thanh âm run rẩy: "Hàm cô nương, nô tỳ cầu xin ngài, ngàn vạn lần cứu nô tỳ!"
Ninh Hương nói xong liền thất thanh khóc rống, Chương Hàm sững sờ.
Ngay sau đó, Trương Kỳ được báo tin cũng vào phòng, cô nàng vẫn luôn có chút khúc mắc đối với Anh Thảo và Ninh Hương bởi vì thời gian đầu hai nha hoàn này vô lễ coi thường mình, lúc này thấy dáng dấp Ninh Hương như vậy, nhịn không được nhíu mày thật sâu quát khẽ: "Ngươi cẩn thận một chút, nơi này là Ninh An Các của lão tổ tông, nếu lỡ chính phòng bên kia nghe được động tĩnh lại đây tìm hiểu, đến lúc đó ngươi đáp lời thế nào? Ngay cả ta và Hàm muội muội cũng có chỗ không phải!"
Lúc này Ninh Hương mới miễn cưỡng dừng lại tiếng khóc nhưng sụt sịt mãi, nước mắt vẫn lăn xuống từng giọt.
Ninh Hương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Kỳ, lại nhìn Chương Hàm, biết ngày xưa tuy đều là Chương Hàm làm chủ, nhưng chuyện hôm nay nếu không có Đại tiểu thư ra mặt thì cũng uổng công, Ninh Hương nâng tay áo chùi mắt rồi nghẹn ngào kể: "Hôm nay nô tỳ trở về mới biết, ca ca nô tỳ đã thiếu một đống nợ cờ bạc bỏ trốn khỏi Quy Đức phủ, chủ nợ trực tiếp tìm đến Trương gia.
Lão gia đương nhiên đâu có đạo lý nào mà trả nợ cho gia nô, cho nên đã sớm khai trừ ca ca ra ngoài.
Phụ mẫu nô tỳ tuy thương tâm nhưng chỉ có thể theo lão gia trở về kinh thành.
Nhưng mới đến đây vài ngày, cha bởi vì sơ suất trong việc mua bán bị phạt hai mươi bản tử.
Hôm nay nô tỳ chính mắt nhìn thấy...!đùi ông ấy đều bị đập nát!"
Nói tới đây, mặc dù Trương Kỳ vừa mới răn dạy qua, Ninh Hương vẫn nhịn không được khóc òa lên.
Tuy kiệt lực không dám để khóc ra tiếng nhưng lại phát ra thanh âm nấc nghẹn đau đớn như bị xẻo tim, khiến người nghe cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ngay cả Phương Thảo tiến vào vốn định quát mắng vài câu cũng nhịn không được nắm chặt tay, hoàn toàn không chú ý tới móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Chương Hàm nheo mắt, lúc này mới hỏi: "Vậy hiện giờ chuyện giải quyết thế nào?"
"Trong nhà nô tỳ mấy thế hệ đều làm công cho Trương gia, nương tuy đau lòng cho cha nhưng chỉ có thể cắn răng nỗ lực làm việc.
Ai ngờ lão gia nói ca ca nhân phẩm ti tiện, phụ thân là người hồ đồ, nô tỳ thì miệng vụng về tay chân lóng ngóng hầu hạ không được Đại tiểu thư.
Lão gia muốn từ trong nhà chọn ra mấy nha hoàn khác tốt hơn đưa tới cho Thái phu nhân đích thân tuyển chọn.
Lão gia còn nói, Đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất, cũng là ngoại tôn nữ của Thái phu nhân, nếu bên người chỉ có hai nha hoàn hầu hạ thì thật sự bôi nhọ thân phận, ít nhất phải có bốn người, thế nhưng lão gia lại chọn ra tới tám nha hoàn.
Hôm nay nô tỳ đều đã nhìn thấy, không có một người nào là từ trước làm trong Trương gia."
Trương Kỳ đã hoàn toàn ngây dại, cho dù Chương Hàm cũng cảm thấy chuyện này không hề nằm trong dự đoán, nhưng nàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Nếu lão gia không muốn cho ngươi tiếp tục hầu hạ tỷ tỷ, vậy phải tìm cách lấy cớ không cho ngươi quay về, làm thế nào lại thả ngươi dễ dàng như vậy?"
Nghe hỏi vấn đề này, Ninh Hương cười khổ nói: "Nếu hôm nay không phải Cố quản sự đích thân hộ tống nô tỳ về Trương gia, sau đó lại tới cửa đón người, vốn dĩ nô tỳ không thể quay về."
"Ồ, vậy hôm nay ngươi về nhà cũ là do Cố quản sự đích thân đưa?" Ánh mắt Chương Hàm tức khắc sáng lên, lập tức truy vấn, "Cho dù y đưa ngươi đi, làm thế nào có thể đón ngươi về? Ngươi đã nói vụ này cho y biết chưa?"
"Nô tỳ cũng không rõ Cố quản sự làm thế nào đi đến nhà cũ Trương gia đón về, nô tỳ và nương đang ôm nhau khóc thì bên ngoài đột nhiên có người tới báo Cố gia phái người đón nô tỳ.
Đi ra ngoài thấy sắc mặt lão gia rất khó coi, nô tỳ muốn trở về cầu xin Đại tiểu thư và Hàm cô nương, sợ lão gia thay đổi chủ ý liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố quản sự có hỏi vài câu, lúc ấy trong lòng nô tỳ rất loạn, chỉ nói lão gia chọn mấy nha hoàn cho Đại tiểu thư."
Trương Kỳ nghe đến đây, rốt cuộc trong lòng nóng nảy không chịu nổi, xen vô hỏi: "Vậy những gì Hàm muội muội phân phó, ngươi có nói cho cha ta nghe chưa?"
Ninh Hương vội vàng gật đầu: "Trước tiên lão gia kêu nô tỳ qua hỏi một hồi, nghe nô tỳ nói xong những gì Hàm cô nương phân phó, lão gia dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó mới tống cổ nô tỳ đi gặp phụ mẫu, lúc đó mới nói đến vụ ca ca và phụ thân."
Chương Hàm rốt cuộc đã tỉnh táo hơn từ nỗi kinh hoảng, kêu Phương Thảo vừa theo vào nhà tới nâng Ninh Hương lên.
Lại tỉ mỉ hỏi thêm về phản ứng của Trương Xương Ung, cuối cùng nàng mới hỏi: "Vậy nếu ngươi đã gặp qua tám nha hoàn kia, cảm thấy dung mạo nhân phẩm như thế nào?"
"Nhìn qua đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng không thể nói là cực kỳ xuất sắc nhưng lại trầm ổn hào phóng." Cho dù đó là những người muốn cướp chén cơm của mình, hơn nữa gần như muốn cướp luôn đường sống của mình, nhưng Ninh Hương biết Chương Hàm xưa nay trong mắt không bỏ qua một hạt cát, bèn tỉ mỉ nhớ lại một hồi rồi có chút do dự diễn tả, "Nô tỳ lúc xưa đã gặp qua vài vị tỷ tỷ Cố phu nhân lựa chọn cho Đại tiểu thư, tám nha hoàn này so với vài người kia còn xuất sắc hơn.
Đặt ở Hầu phủ, chính là...!chính là cho người ta ấn tượng đang gặp Lục Bình và Bạch Chỉ tỷ tỷ."
Nha hoàn tốt khó kiếm bao nhiêu Chương Hàm dĩ nhiên biết rõ ràng.
Thái phu nhân vẫn thường nói bên người bà tới tới lui lui nhiều nha hoàn như vậy, ngoại trừ Lục Bình và Bạch Chỉ hiện giờ thì cũng chỉ có thêm hai ba nha hoàn tốt đã xuất giá.
Còn đại a đầu bên người Vương phu nhân nghe nói có người giỏi tính sổ sách, còn có người biết chữ, nhưng có thể tới tay nha hoàn tốt như vậy cơ hội cực nhỏ, toàn bộ phủ Võ Ninh Hầu cũng chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.
Thế mà hiện giờ Trương Xương Ung vừa ra tay đã kiếm được tới tám, đâu thể nào do dựa vào năng lực bản thân?
Nghĩ đến tin tức Trần Thiện Chiêu vừa truyền đạt cho mình, nghĩ đến Trương Xương Ung qua lại với Cảnh Khoan, mà sau lưng tên Cảnh Hoành Khoát này có lẽ tồn tại nhân vật khác, nàng nhịn không được trong lòng tính toán rất nhanh.
Còn Phương Thảo vừa đỡ Ninh Hương lên, tuy rằng xưa nay có chút khúc mắc với hai nha hoàn hầu hạ Trương Kỳ, nhưng lúc này cũng