Hãng Japan Airlines khai thác tuyến nội địa bằng đội bay Boeing 767-300ER, đây là loại máy bay phản lực thân rộng một tầng, hai lối đi, nó sử dụng hai động cơ tuốc bin phản lực cánh quạt, cánh đuôi truyền thống và thiết kế cánh siêu tới hạn nhằm giảm sức cản không khí.
Theo thiết kế, 767 có thể chở từ 181 đến 375 hành khách trên quãng đường bay từ 7.130 km đến 11.825 km, tùy loại, trên chuyến bay 123 từ Haneda đến Osaka có đến 350 hành khách.
Trong ngành hàng không, tai nạn là thứ hiếm khi xảy ra nhưng mỗi khi nó xảy ra đều để lại hậu quả thảm khốc; con người, với cơ thể yếu ớt không có cách nào để sống sót trong một vụ rơi máy bay, mặt khác, cũng không thể tính toán được các thiệt hại về người và tài sản nếu như những phương tiện bay khổng lồ này rơi xuống các thành phố lớn, vào các khu dân hoặc các toà nhà.
Một vụ rơi máy bay cũng diễn ra chớp nhoáng và rất khó để xử lý, trong những bộ phim ảnh về đề tài thảm họa hàng không, về không tặc, thường khi cơ trưởng và cơ phó tử vong vì "đạn lạc", chiếc máy bay sẽ chúi nhũi xuống rồi đâm sầm vào biển hoặc mặt đất chỉ trong mười mấy giây.
Thực tế lại không hoàn toàn giống như vậy, phần lớn các vụ rơi máy bay đều xảy ra ở giai đoạn cất cánh hoặc hạ cánh.
Trong giai đoạn mà máy bay đã ổn định được cao độ, các phi công sẽ sử dụng chế độ lái tự động autopilot, trong giai đoạn này nếu người phi công tử vong, máy bay sẽ không "chúi nhũi" ngay vì không có người lái mà nó sẽ tự vận hành một thời gian.
Tất nhiên, autopilot không phải là “tự động” tuyệt đối, không có con robot nào ngồi trên ghế phi công và nhấn nút trong khi phi công thực đang ngủ trưa, nó chỉ là một hệ thống điều khiển chuyến bay cho phép phi công lái máy bay mà không cần điều khiển bằng tay liên tục.
Về cơ bản, nó cho phép một phi công bay nhiều giờ liền mà không cần vặn các nút điều khiển, nó duy trì trạng thái cân bằng của máy bay bằng cách sử dụng một bộ cảm biến để nhận dữ liệu đầu vào; sử dụng dữ liệu để máy bay hoạt động theo cách đặt trước, nó đảm bảo cao độ, các chuyển động ngang và dọc.
Tuy vậy, trong quá trình bay, các phi công cũng cần phải giám sát radar, đánh giá tình hình thời tiết, giữ liên lạc với bộ phận không lưu, thực hiện một số thủ tục giấy tờ cần thiết, thay đổi độ cao và đường bay theo hướng dẫn, đặc biệt là bay theo hướng dẫn, trong một chuyến bay mà cơ trưởng và cơ phó đều đã tử vong, autopilot không thể làm thay họ việc này được.
Theo thời gian, chiếc máy bay sẽ bị lệch khỏi hành trình của mình, tai nạn sẽ thực sự xảy ra khi nó chệch hướng khỏi hành trình và đi vào một vùng thời tiết xấu mà autopilot không thể xử lý hoặc tệ hơn nữa là đâm vào một chiếc máy bay khác, kể cả khi không xảy ra hai tình huống này, một chiếc may cũng không thể tự động vận hành hoàn toàn, nó không thể tự hạ cánh.
Anh Tuân nói: "Chuyến bay nội địa 123 từ Haneda đến Osaka có trang bị Wifi, tổ tiếp viên ở trên đó đã nhận được thông tin từ không lưu nhưng họ không thể vào trong buồng lái được, nó đã bị khóa rồi, trên chuyến bay này cũng có vài hành khách bị dịch chuyển rồi chết ở MU Continel, cộng với thông tin về thảm họa đã bắt đầu được phát tán, hiện tại, trên đó đang rất hỗn loạn."
"Trước khi máy bay hoàn toàn lệch khỏi đường bay của nó và mất kiểm soát, em phải mang theo hai phi công mới vào trong máy bay, anh đã liên hệ với ngài Tổng lý Đại Thần, Nhật Bản phối hợp với chúng ta, họ đã điều động sẵn hai phi công tình nguyện, hiện đang đứng trên nóc tòa nhà Universal Haneda."
"Rõ."
Trên bầu trời, cao hơn những tầng mây, một vị chúa tể bay trong ngọn lửa vàng rực rỡ với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, trên đường bay của y, mây trời và tất cả mọi thứ đều bị xé vụn, trên đường bay của y, là những tiếng nổ rền trời.
Ngọn lửa màu vàng bọc quanh người chúa tể là quy tắc hủy diệt được thể hiện ra ngoài thế giới vật chất, nó hủy diệt tất cả mọi thứ, sự hủy diệt giải phóng năng lượng như sóng xung kích, tiếp thêm tốc độ cho vị chúa tể.
Đây là một ứng dụng hiện tại mà Phạm Nhã có thể làm với quy tắc hủy diệt, đó là hủy diệt cả dòng chảy không khí để giải phóng năng lượng, tạo động năng cho chuyển động bay, lúc này, y là hiện thân của sự hủy diệt và tàn phá, hủy diệt và tàn phá tất cả mọi thứ, cả thế giới cũng bị đặt trong một mối quan hệ đầy xung đột với sức mạnh của y.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trong truyện tranh của hãng DC, tốc độ tối đa của Superman là Mach 9350, tức nhanh hơn tốc độ âm thanh 9350 lần, hiện tại, vận tốc của Phạm Nhã cũng đạt được mức Mach 2000, cỡ 686.000 mét trên giây, tương đương 686 cây số trên giây, đây là một tốc độ quá khủng khiếp, nhanh hơn mấy ngàn lần khi y còn ở chặng hai.
Chỉ chưa đến mười giây, Phạm Nhã đã bay đến bầu trời Haneda Nhật Bản, y ngắm hướng của tòa nhà Universal Haneda; những người ở trên tòa nhà chỉ nghe thấy những âm thanh kinh khủng từ trên trời, rồi một mặt trời vàng sáng lóa mắt hiện ra trên không, chúa tể Shaka de Virgo mặc bộ giáp Xích Kim, tắm mình trong ánh lửa, xuất hiện.
Hai người phi công đã đứng chờ sẵn giơ tay lên vẫy chào chúa tể, họ là những phi công tự nguyện vốn đang nghỉ ngơi ở Universal Haneda, sau khi nghe tin thì liền tức tốc chạy lên sân thượng, họ cũng còn chưa kịp mặc quần áo cho tử tế, chúa tể gật đầu với họ rồi đáp xuống ôm eo hai người này, sau đó bay về hướng chuyến 123.
Phải mang theo hai phi công, y không thể bọc mình trong ngọn lửa vàng được, cũng không thể bay quá nhanh vì họ sẽ không thể chịu được, y chỉ có thể bay với vận tốc cỡ ba trăm cây số trên giờ, dù là vậy cũng khiến họ hốt hoảng, họ là những người đầu tiên được chúa tể "ôm và bay" như vậy, kể cả nhóc Cu cũng không được "ưu ái" thế.
Cảm giác bay như thế này hoàn toàn khác với kiểu mà họ thường "bay", họ cảm nhận được dòng chảy không khí một cách trực quan nhất, gió quất tới tấp lên cơ thể, mọi thứ trôi tuột hết ra phía sau một cách chóng mặt.
Botan và Haruto là tên của hai người phi công tự nguyện này, Botan là một người đàn ông trung tuổi còn Haruto vẫn còn khá trẻ, đây là một cơ trưởng và một cơ phó, Botan hét lên: "Anh có thể bay nhanh hơn."
Haruto cũng hét rất to: "Nhanh hơn nữa đi, chúng tôi chịu được, anh không cần phải lo cho chúng tôi."
Phạm Nhã thở dài, y bắt đầu tăng tốc, từ ba trăm cây số trên giờ lên ba trăm rưỡi, hai người phi công đã nhắm tịt mắt, bịt tai và cúi gằm đầu xuống để tránh gió quất thẳng vào mặt, y lại tăng tốc lên bốn trăm cây số, rồi bốn trăm rưỡi.
Con người có thể chịu được vận tốc rất lớn, tuy nhiên, thứ gây tác động tới cơ thể người lại là gia tốc.
Sự thay đổi vận tốc lớn trong khoảng thời gian ngắn sẽ gây ra lực có thể làm tổn thương các cơ quan nội tạng, theo chiều dọc từ đầu đến chân, cơ thể con người có thể chịu được gia tốc khoảng 4 - 8G trước khi máu bị dồn lại hết về một phía.
Theo chiều ngang, con người chịu được khoảng 14G trước khi các cơ quan bên trong bị tổn hại, bởi vì vậy nên Phạm Nhã không thể gia tốc quá nhanh và đột ngột, dù là thế, y cũng đã cảm nhận được cơ thể của hai phi công đã bắt đầu có dấu hiệu thương tổn nhưng họ cũng không hề bảo y phải chậm lại.
Bay hơn năm phút, Phạm Nhã đã nhìn thấy chuyến bay 123 của Japan Airlines, y bay song song với cái máy bay và nhìn vào trong cửa sổ, khoang hành khách đã loạn lên hết cả, trong chuyến bay này có tới bốn người xuyên không chưa kể cơ trưởng và cơ phó, tất cả đều chết ở MU Continel,