Thế giới đang nóng như chảo lửa, kể từ khi kiện xuyên không bắt đầu, nó đã nóng, nhưng sau ngày hôm nay thì lại tăng cấp độ hơn nữa; bất kỳ ai bị ném vào cái vạc dầu sôi này đều sẽ bị rán chín rục xương, kể cả Hion cũng không ngoại lệ; cơn giận của năm mươi ngàn gia đình, của hai trăm quốc gia trên thế giới tạo thành một sức mạnh quá lớn lao, nó có thể giết được thần thánh.
Trong lúc này, lại có những kẻ như Celestial Being dẫn dắt dư luận, chĩa mũi dùi về phía Hion và thậm chí là The Innovators, họ lên án "hành vi" của Hion không khác gì những tên bắt cóc, sát nhân hàng loạt, là một phần tử cầm đầu tối cao của chủ nghĩa khủng bố mới, còn The Innovators là những kẻ đạo đức giả có mối liên hệ đầy dây mơ rễ má với Hion, tung hứng với Hion để mua chuộc lòng tin con người, để dựng hình ảnh chính nghĩa.
Phạm Nhã biết mấy chuyện này nhưng mà...!có anh Tuân, anh Tuân lo hết, câu này đã thành khẩu hiệu của The Innovators rồi, còn linh thiêng hơn "Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta" nữa, mấy thằng Celestial kia nếu chịu tổ chức phục kích The Innovators để triệt hạ chủ tịch thì may ra thành công chứ còn chơi chiêu kiểu này thì anh Tuân dẹp được, anh Tuân đứng cuối đường rồi.
Việc Phạm Nhã phải lo có hai cái, thứ nhất là sẵn sàng đợi lịnh của anh bự, có thể bay khắp thế giới để hành động, việc thứ hai là...!bốn của nợ đang ở trước mặt mình: Urd, Verdandi, Skuld và nhóc Cu.
Kể từ sau khi trở về từ biển Atlans, Phạm Nhã có thêm một thứ, thứ này xuất hiện trong từng cử chỉ và ánh mắt của y, đó là sát khí; chúa tể phải giấu nhẹm nó xuống để có thể sinh hoạt được bình thường, khi về Địa Cầu, cái sát khí này chứng kiến những cảnh chết chóc, nó lại nặng nề thêm nữa, chỉ có khi trở lại White Castle, gặp anh Tuân thì mới bị áp chế.
Anh Tuân giống như anh ruột, như một ông Thầy, đôi lúc cũng giống cha, Phạm Nhã không biết cha là thế nào, đời y chỉ có mẹ Hạnh nhưng y luôn hình dung nếu mình có một ông bố, người đó sẽ giống anh Tuân, trước mặt anh Tuân, vị quân vương sát phạt cũng rụt đuôi lại; ngoài đường, y hổ báo cáo chồn thế nào đi nữa thì về nhà cũng thành em bé thỏ ngoan nhỏ xíu.
Ngoài anh Tuân ra, còn có hai nhóm đối tượng làm được chuyện này, một là Leonidovich Hopner, hai, là bốn cục nợ, ba gái một trai, ba Nga một Việt.
Phạm Nhã đã về lại Grey Castle, dàn nhân viên tinh hoa của Rozar Vietnam JSC còn đầy đủ và nguyên vẹn, không có ai bị "bay màu" kể cả người nhà của họ, đối với chúa tể, điều này là may mắn lớn nhất trong cái bất hạnh mấy ngày nay, riêng dàn nhân sự outsource bên Tech Castle thì không may mắn vậy, cũng có vài người chết, anh Tuân và Dương Kinh Luân, nhà đầu tư lớn nhất của Tech Castle lo chuyện ma chay và bảo hiểm cho họ dù việc này không nằm trong phạm vi được bảo hiểm.
Công tác thống kê số người chết của mỗi nước đã hoàn thành, ở Đại Việt có khoảng một ngàn hai trăm người tử vong, so với dân số một trăm triệu người thì chỉ chiếm 0,0012%, vì vậy mà không phải người quen nào của Phạm Nhã cũng bị "dính chưởng".
Nhóc Cu thấy bố Harry của nó về, còn xách theo ba bé gái xinh như búp bê sứ thì ngạc nhiên lắm, nó nghe bố nuôi bảo đây là ba đứa em gái của nó thì liền mừng reo lên, chia đồ chơi cho cả ba, dù nó chỉ có hai món đồ chơi là con khủng long máy với cái xe hơi điều khiển từ xa thôi, Kirito về Nhật rồi, nó không có bạn chơi cùng, giờ có em gái, những ba đứa, nó sướng rơn luôn.
Chỉ là nhóc Cu tiếp xúc với Urd, Verdandi, Skuld một lúc thì nó hỏi: "Chú ơi, tụi nó bị ngu hả?"
Harry cốc đầu Cu thật nặng tay: "Nói cái gì vậy, nó gì mà nó, là em gái của con.
Với lại các em không có bị ngu, cấm con nói như vậy nữa, Urd, Verdandi, Skuld bị bệnh, ta sẽ tìm cách chữa trị cho các em."
Nhóc Cu ôm đầu, nó để ý tới cái khác: "Sao chú xưng chú là ta."
Rồi nó lại nghĩ Harry hết thương nó rồi nên mắt đầu mè nheo, Harry thở dài xoa đầu thằng nhóc: "Từ giờ, ta sẽ xưng như vậy, không chỉ với con, mà còn nhiều người khác nữa, những người mà ta phải bảo vệ.
Sau này, con sẽ hiểu."
Nhóc Cu ngơ ngác, đột nhiên nó nhảy cẫng lên định kéo tóc Harry xuống, Harry né ra, y chau mày hỏi: "Con làm gì vậy, sao lại vô lễ với ta."
Thằng nhóc dẫu môi, nó mắt đầu mếu: "Mấy cô mấy chú xầm xì với nhau nói chú Harry là siêu nhân Shaka mà đội tóc giả á, con tò mò mà con không có hỗn đâu, con xin lỗi chú."
Harry thở dài: "Đừng có vậy nữa nghe chưa, ta đánh tét đít bây giờ."
Nhóc Cu với ba đứa Urd, Verdandi, Skuld khác hẳn nhau, ba đứa con gái thì luôn vui vẻ và hồn nhiên, tụi nó vui tươi cả ngày, tuy hiếu động, chăm hơi cực nhưng làm người ta thấy thương lắm, tụi nó hầu như không hề biết khóc la om sòm là gì cả, tới giờ là bú sữa, đúng giờ là đi ngủ; nhóc Cu thì chỉ có khoản hiếu động là giống tụi nó, còn thì, con trai mà hay mè nheo, lại kén ăn rồi hay thức khuya.
Làm anh vậy là không được, Harry thấy đau hết cả đầu, nuôi dạy một đứa khác với nuôi dạy cả bầy như thế này, mấy cặp vợ chồng bình thường chỉ có hai đến ba đứa con, còn y là một con gà trống mà phải nuôi tận bốn đứa một mình; nuôi nhiều con ngoài khó và mệt ra còn phải thật khéo, không thể đối xử bất công.
Tuy nhiên, Cu làm anh lớn, Harry quyết định phải nghiêm khắc với nó hơn, ba đứa em gái của nó ngây thơ đến quá đáng luôn, rất là dễ bị người ta ăn hiếp, mà chúng nó lại xinh như vậy, tới tuổi phổng phao thì còn đẹp cỡ nào chứ, nếu cứ ngây ngô thế thì có phải thành mồi ngon trong mắt mấy tên ba trợn không, nó làm anh phải chung sức với bố nó bảo vệ các em mới được.
Harry nghiêm khắc: "Nghe này, Nhã."
Nhóc Cu ngơ ngác, nó đứng thẳng lưng như chú lính chì tí hon, tại giọng của bố nó nghiêm lắm, như một ông vua cha đang nói chuyện với hoàng tử vậy:
"Urd, Verdandi, Skuld, là em gái của con, là ba đứa em gái yêu quý nhất trên đời này của con, thế giới này dù rộng lớn thế nào đi chăng nữa, con cũng chỉ có chúng là em mình mà thôi, chúng là người thân của con, giống như ta.
Con phải bảo vệ các em của mình, phải yêu thương các em, con làm anh cả, phải để các em noi theo, để cho các em con và cả ta, tự hào về con."
"Rõ không?"
Nhóc Cu gật đầu lia lịa, tự nhiên nó thấy trong người nó có thêm một cái gì đó mơi mới, nó không biết cái đó gọi là gì, giống như lúc nó chơi đá banh, lúc nó làm thủ môn, nó cố gắng không để mấy đứa nhỏ khác đá trái banh vào lưới, nó lăn lộn dưới đất, nó trầy da, cũng phải giữ sạch cái lưới của đội nó vậy.
Harry xoa đầu, Cu có thể vẫn chưa hiểu hết, nhưng y tin nó sẽ hiểu, y định hỏi Cu mấy hôm nay có ngoan không "như một thói quen" thì lại sực nhớ ra.
Với Harry thì nhóc Cu đã "xa" y bảy ngày rồi còn với nó thì mới hôm qua thôi, Harry suy nghĩ rồi hỏi:
"Muốn đi ăn...!búp phê không?"
Nhóc Cu mở to mắt, nó nhảy lên: "Deee, búp phê, búp phê, búp phê, búp phê"
Nó chạy tới chạy lui, Urd, Verdandi, Skuld cười khúc khích chạy theo nó, bốn đứa nhỏ nối đuôi thành một hàng nhìn như đoàn tàu tí hon, rất là vui mắt.
...
Phạm Nhã gọi điện cho Trang mắt buồn, bứng cô này khỏi White Castle, có lịnh của sếp sao cô dám từ chối, thế là đẩy hết việc sang cho Katie, còn cô thì vừa hát là lá la vừa chạy đi thay bộ đồ thật vía rồi phi sang Gray Castle bằng chiếc Mazda 3 của Katie.
Phạm Nhã dắt theo Cu với ba bé gái người Nga ra xe, nhét cả bọn vào ghế sau còn mình thì