Leonidovich Hopner chạy khô xăng con Ducati rồi, nữ chúa cởi mũ bảo hiểm ra, cô vỗ vỗ chiếc xe, giống như vỗ cái máy đọc sách cũ của mình vậy, kiểu "sửa" đồ thế này xem ra ở đâu cũng có, nữ chúa chẳng biết chiếc xe đua này bị gì nữa, cô đang chạy, thì vít ga nó không "lên", cô tưởng xe hỏng nên mày mò một hồi, vừa kiểm tra vừa cố gắng "sửa" nó.
Chiếc xe vẫn tịt.
Nữ chúa thở dài thườn thượt, cô nhìn xung quanh, mấy hôm nay cô ôm bình xăng chạy trong vô định, mỗi ngày một cung đường khác nhau, ngày đua vài tiếng rồi vác xe bay về nhà, giờ cô chẳng biết mình đang ở đâu luôn, nhưng mà chạy chưa sướng lắm nên cô không có muốn đi về.
Leonidovich Hopner sợ xe hư nên buồn lắm, cũng trách móc tên kia, không có ghi chuyện này vô giấy cho cô.
Cũng tội Nhã, y không có tính tới, ở MU Continel hầu như không có khái niệm "hết xăng", hoa văn Rune có thể khai thác được dòng chảy Mana, nó tạo ra năng lượng và tự duy trì nguồn năng lượng đó, riêng đối với dân "nhà quê" như Leonidovich Hopner thì cô chỉ biết, xe ngựa chạy hồi thì con ngựa nó mệt, nó cần phải nghỉ thôi.
Vậy cho nên, hết xăng là một chuyện mới mẻ với nữ chúa.
Cô ráng nhớ lại tri thức của thế giới bên kia bằng mấy cuốn truyện hay anime mà cô xem, nữ chúa "lục soát" ký ức rồi cô mới hiểu là xe không có hư, nó chỉ hết nhiên liệu thôi.
Mấy cái thông số này nọ của xe cô thuộc hết rồi, nhưng cô lại chẳng chú ý tới chi tiết cơ bản nhất này.
Leonidovich Hopner vuốt ve chiếc Ducati trắng nõn, đây là quà của Nhã, nữ chúa thích lắm.
Tên đó ôm cô mà chẳng hỏi ý cô, hắn bạo gan thật, hắn dụ cô, dỗ cô bằng món quà này rồi hắn ôm cô cứng ngắt.
Kể ra thì chúa tể đã tặng cô rất nhiều thứ, có những thứ lúc nào cô cũng mang theo bên mình, như chiếc kẹp tóc màu vàng, đợt đó Nhã rủ rê cô đi ăn đêm rồi dạo phố, cô biết hắn ngắm cô kỹ lắm, sau, hắn tặng cô cái kẹp tóc.
Cô ít dùng nhưng bỏ ở trong túi, cùng với chiếc điện thoại đầy hình của cô và của Nhã.
Đó là còn chưa kể tới mấy món linh tinh nào truyện tranh nào những đĩa anime, rồi thì Tivi, đàn Piano, đủ thứ, cả con tua bin điện nữa, đó đều là những món quà nhỏ, làm cuộc sống của cô có thêm nhiều màu sắc.
Nữ chúa giữ chúng kỹ vì nó chan chứa nhiều ý nghĩa, cuộc đời cô thiếu gì quà cáp đâu, người ta tặng cô những thứ rất giá trị, từng có vị Quân Chủ muốn cầu hôn cô, mà sẵn sàng tặng cho cô một triệu viên Ngọc Hỗn Nguyên luôn kìa.
Nhưng cô chỉ thích những món quà này, bởi vì cô mến người tặng quà cho mình.
Gellert Grindelwald chưa từng tặng cô thứ gì hết.
Phạm Nhã là một viên đường, không ngọt lịm mà nhẹ nhàng, Gellert Grindelwald thì lại như một thỏi chocolate đen, đắng và đậm vị.
Thứ gì rồi cũng tan thôi nhưng chocolate thì gây lưu luyến hơn, dẫu vậy, Leonidovich Hopner lại thích đường.
Vì viên chocolate sệt mùi quá, nó chiếm hết vị giác.
Viên đường thì không, nó chỉ là một gia vị cơ bản, nó dễ cảm nhận.
Leonidovich Hopner mất vài năm mới mở lòng được với Gellert Grindelwald, nhưng với Nhã thì chỉ chưa tới một tháng, cô vẫn luôn nhìn chàng thiếu niên đó, như nhìn người thừa kế của mình, cô thấy bóng dáng của anh ta trong từng cử chỉ của Phạm Nhã.
Phạm Nhã giống Gellert Grindelwald vô cùng, cũng cái kiểu cụ non nhưng có máu liều đó, rồi thì còn ngây ngô lắm nhưng mà lại thích nghĩ những chuyện lớn lao, cao siêu cơ; khi Nhã nhận ban ân, trông y cũng hệt như Gellert Grindelwald.
Leonidovich Hopner nhìn gương mặt quen thuộc của người ấy, cô từng có một ảo giác.
Đó là Vinh Quang đã bù đắp cho cô, tặng cô một Gellert Grindelwald mới toanh, một người bầu bạn với cô.
Nhưng rồi cô nhận ra, đây là một người khác, y khác với Gellert Grindelwald, khác xa.
Người thừa kế thứ nhất là mối tình đầu của Leonidovich Hopner, anh ta vẫn luôn sống mà giấu kín những tâm tư trong lòng, anh ta chẳng bạo gan, dám nắm tay cô như Nhã.
Cũng chẳng bày tỏ điều gì với cô.
Gellert Grindelwald càng không nịnh nữ chúa để cho cô vui, anh ta luôn cố gắng và nỗ lực để khiến cô tự hào, nhưng anh chưa một lần chủ động khen cô đẹp như Phạm Nhã.
Leonidovich Hopner, là một nữ chúa tể, một vị Quân Chủ thép, nhưng gác những thứ hào quang sang bên, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, có cảm xúc của phụ nữ, cô đâu cần gì hơn mấy thứ nhỏ bé, những lời tình cảm, sự quan tâm và khen ngợi của một người đàn ông?
Những điều mà Gellert Grindelwald chưa làm được, Phạm Nhã lại làm được, vậy nên, cô mới muốn mộng mơ với y, ở cạnh Nhã, cô vui lắm, cô gần như thực hiện được hết những mong mỏi của mình, cô đã ngắm nhìn những cảnh tượng đẹp mắt nhất của MU Continel rồi, cô còn nhìn thấy một thế giới khác nữa.
Và ở cạnh bên Nhã, cô còn có một tình yêu nhỏ bé, bình thường nhưng thật ấm áp, giống với tình yêu của Lucius Hopner, cha cô, dành cho mẹ cô.
Tình cảm của Gellert Grindelwald có thể sâu sắc hơn, như thỏi chocolate đậm vị, nhưng cái mà Leonidovich Hopner cần, chỉ là một viên đường ngọt nhẹ mà thôi, đời cô có đủ đắng cay, nó chỉ thiếu vị ngọt.
Phạm Nhã đem đến vị ngọt, pha vào đời Leonidovich Hopner, những điều vụn vặt mà y làm, khiến cô vui.
Leonidovich Hopner có thể thật hoạt bát và tươi tắn khi ở gần Phạm Nhã, điều mà phải rất lâu thì cô mới làm được với Gellert Grindelwald, vì cô biết người thiếu niên này không cần phải có lòng ngưỡng mộ với cô, một cảm xúc cần thiết của một người thừa kế, đối với chúa tể đã dẫn dắt và ban ân cho mình.
Ngay từ đầu, Leonidovich Hopner đã chẳng có khoảng cách với Phạm Nhã, y không phải người thừa kế, mà cô cũng chả phải một bà Thầy, họ chỉ là hai vị chúa tể đang bước chung con đường, cho tới giờ Phạm Nhã vẫn nghĩ cô coi y như người thừa kế nhưng không phải, cô chỉ cho y những gì mà cô sẽ cho một người thừa kế.
Thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng Leonidovich Hopner lại chưa bao giờ coi y là người thừa kế.
Phạm Nhã, đến giờ, còn hơn cả người thừa kế của Leonidovich Hopner, chúa tể là một giấc mơ đẹp khiến cô không muốn tỉnh dậy, từ lúc nào không hay, Leonidovich Hopner không nhìn thấy Gellert Grindelwald nơi Nhã nữa.
Phạm Nhã thật sự khác biệt, người chúa tể đó muốn đi trong ngọn lửa thay cho cô, điều mà Gellert Grindelwald, với tình yêu không đủ lớn, chẳng thể làm được, cũng không dám hứa hẹn.
Leonidovich Hopner có cần ai đó, hứng chịu thay cô những hậu quả, do những sai lầm của cô mà ra không? Rõ là không.
Nhưng cô vẫn muốn nghe ai đó nói với cô như vậy, cô muốn một điều ngốc nghếch, Gellert Grindelwald chả phải là một tên ngốc mà nữ chúa cũng chưa bao giờ nói anh ta là đồ ngốc, nhưng Phạm Nhã, thì đúng là một tên ngốc, một tên ngốc đáng yêu.
Những điều ngốc nghếch mà khờ dại Gellert Grindelwald từng làm, đó là cho Leonidovich Hopner lẩn trốn trong vườn ươm, đó là cõng cô, băng qua vùng hoang dã, nhận ban ân của cô để có thể bảo vệ cả hai người.
Sau đó, Gellert Grindelwald đã chẳng bao giờ làm điều gì ngốc nghếch vì cô nữa.
Phạm Nhã thì luôn như vậy, dù vị chúa tể có đứng ở vị trí nào, y vẫn luôn là tên ngốc, mà giờ, ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, tên ngốc đó phá hỏng hết kế hoạch và mọi sự chuẩn bị của Cựu Quân Chủ để bảo vệ an toàn cho y, y đương đầu với Vương Cung, để thực hiện giao kèo của Leonidovich Hopner.
Nữ chúa bật cười:
"Đồ ngốc"
...
Phạm Nhã đã gặp mặt The Innovators.
Rất đơn giản, chúa tể đi dạo với "Hion", vừa đi vừa do thám bằng siêu giác quan, y vốn muốn chờ Hion thật đến mà nào ngờ, Thần chưa tới nhưng những người đổi mới thì tới rồi, y nghe giọng họ thì rén lắm phải chạy tới ngó họ