The Innovators đã tiếp xúc với nhóm của Luna Lovegood, họ đang hoạch định một tuyến đường trở về Thành Trì Trung Tâm Davias, theo tình hình hiện tại thì ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành sẽ không có giao tranh, ngài Helios Hopner đã khởi động Lục Thống để bảo vệ trị an nhưng trên đường về, đặc biệt là khi qua biên giới giữa Lorencia và Davias, những kẻ mưu toan muốn triệt hạ Shaka de Virgo sẽ hành động.
Đó là lúc nguy hiểm nhất.
Phạm Nhã có thể bay với vận tốc Mach 2000, thậm chí Mach 3000 khi khai hỏa toàn bộ sức mạnh hủy diệt nhưng các vị chúa tể ở chặng ba, đặc biệt là mấy vị ở cuối chặng này cũng có thể làm được, tốc độ của y sẽ không phải là ưu thế nữa, khi đó họ phải giao tranh, đối đầu, lực lượng của người nào dày hơn thì có lợi thế.
Thoth đã tính toán, hiện tại bên phe Shaka de Virgo có hai vị chặng ba là chúa tể và ngài Aegis Hopner, một vị chặng bốn là Ludgar W.
Kresnik và một Hion có khả năng xuất hiện, những người còn lại thì ở cuối chặng một nhưng họ có sức chiến đấu cao, với cơ thể đã được đập đi xây lại nhiều lần, trang bị tốt và quan trọng nhất là đã có vài người lần mò được cách chiến đấu bằng bản năng như Shen Long hay Chien the Great, khó mà đánh giá sức chiến đấu của họ bằng chặng đường được.
Họ vẫn mù mờ về lực lượng của "kẻ thù", ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, các chúa tể có một lực lượng quân tư nhân, lực lượng này hiện đang bị Lục Thống kiềm tỏa, viễn cảnh mà "chưa kịp đánh đã bị bốc hơi" như lời Thoth nói với Shen Long là khi các chúa tể dùng lực lượng này đánh úp họ ngay trong tòa cổ thành, hiện tại nhờ sự thắng thế trên mặt trận thông tin và truyền thông đại chúng, cũng như sự ủng hộ tạm thời của Helios Hopner, mọi người có thể gác lại lo âu về trường hợp này.
Như vậy, một lực lượng có thể dùng để ám sát Shaka de Virgo trên đường về, trừ bản thân các chúa tể, phải là một nhánh quân nhỏ gọn, ít người nhưng tinh anh, nằm ngoài tầm mắt của Lục Thống.
...
Vương Cung có hình chữ U, nó chia làm ba khu, khu giữa là nơi ở của Engel Hopner và Gellert Grindelwald, khu bên trái là nơi ở lại của các vị chúa tể khác trong thời kỳ tranh vị, khu bên phải là nơi làm việc của Phủ Thừa hành, các Liên đoàn trong Phủ và Viện Nguyên lão.
Trong nhiệm kỳ của Leonidovich Hopner, nữ chúa giải tán hết Vương Cung.
Lúc đó, Phủ Thừa hành, các Liên đoàn và Viện Nguyên lão phải làm việc ở nơi khác.
Vương Cung chỉ là một ngôi nhà khổng lồ của nữ chúa và ngài Engel Hopner, chỉ khi cô triệu gọi hoặc đến các kỳ họp thường xuyên như kiểu thượng triều thì đám quan lại mới đến Vương Cung.
Phạm Nhã đi trong hoa viên, sáng vai cùng với Gellert Grindelwald, họ đi vào khu giữa, phòng truyền thống được xây ở đó; các vị chúa tể khác không có phận sự nên chỉ có thể đứng phía ngoài, người thừa kế thứ hai của Leonidovich Hopner nhìn Phạm Nhã, y cười: "Có thể cởi mặt nạ ra không, ta muốn nhìn mặt anh."
Phạm Nhã gật đầu, tháo mặt nạ, một gương mặt giống với Gellert Grindelwald đập vào mắt y.
Gellert Grindelwald nhìn Phạm Nhã, Phạm Nhã cũng nhìn Gellert Grindelwald, khác với lúc họ giằng co ở ngoài cổng Vương Cung, giờ cái nhìn của họ có phần nhiều là tò mò và hiếu kỳ, ngoại trừ tóc tai ra thì họ giống nhau như hai anh em sinh đôi.
Gellert Grindelwald nói:
"Chúng ta có phải là kẻ thù của nhau không?"
Phạm Nhã lắc đầu: "Ta không biết, thực tế chúng ta không có mâu thuẫn cá nhân gì với nhau.
Nhưng mà ở vị trí hiện tại, chúng ta lại có mâu thuẫn, anh sẽ không rời bỏ cuộc đua, ta cũng sẽ không thôi ý định muốn làm Quân Chủ."
Gellert Grindelwald gật đầu, Phạm Nhã im lặng, họ bước tiếp.
Vào trong phòng truyền thống, Phạm Nhã đã thấy bức tranh chân dung của Leonidovich Hopner được đặt ở bức tường đối diện chiếc ghế băng duy nhất, dường như người ngồi ở căn phòng như một triển lãm nghệ thuật này chỉ ngắm đúng một bức tranh đó mà thôi.
Gellert Grindelwald ngồi xuống băng ghế, anh ta ra dấu cho Phạm Nhã, y cũng ngồi xuống cạnh Gellert Grindelwald.
Hai người đàn ông nhìn bức tranh, một cách đắm say.
Gellert Grindelwald hỏi: "Ngài ấy thế nào?"
Phạm Nhã trả lời: "Ngài ấy ổn."
Gellert Grindelwald gật đầu: "Ta biết là anh có tình cảm với ngài ấy, ta nhìn thấy điều đó, chúng ta rất giống nhau, không phải chỉ tính cách không, chúng ta còn có gương mặt hệt nhau nữa, điều này có ý nghĩa với ngài ấy, anh có biết không?"
Phạm Nhã nói: "Anh ám chỉ ta là người thay thế của anh sao?"
Gellert Grindelwald bật cười: "Là anh nói thế chứ không phải ta, chúng ta đã biết nhau mười năm ròng, bức tượng ngựa mà vừa nãy anh đi ngang qua, là nơi chúng ta gặp mặt mỗi tối, trò chuyện sáng đêm.
Nếu như bọn Acheron không kéo đến thì giờ ngài ấy vẫn ở đây, nếu như không có gì thay đổi thì chúng ta sẽ kết hôn.
Anh biết chứ?"
Phạm Nhã lắc đầu: "Làm gì có nhiều cái nếu như vậy được, tình yêu của anh dành cho ngài ấy chẳng đủ lớn, anh đã khiến ngài ấy thất vọng về anh.
Điều anh đang kể chỉ còn quá khứ mà thôi, nó chỉ còn tồn tại ở trong suy nghĩ của anh thôi."
Gellert Grindelwald ngơ ngác, y thở dài: "Anh nói đúng, mọi thứ chỉ còn là quá khứ.
Thế nhưng mà, Shaka à."
Vị chúa tể này quay sang nhìn Phạm Nhã: "Anh có chắc Leonidovich không sống ở trong quá khứ không?"
Phạm Nhã nhìn Gellert Grindelwald: "Quan trọng không?"
Gellert Grindelwald gật đầu: "Quan trọng, ngài ấy nhìn thấy ta nơi anh, anh là một bóng hình từ quá khứ, xuất hiện ở thực tại.
Anh có thể làm những điều mà ta chưa làm được cho ngài ấy, ngài ấy có thể cho anh những thứ chưa từng cho ta.
Shaka à, quá khứ còn ám ảnh nữa, ta chắc anh cũng lựa chọn xa rời ngài ấy.
Sau cùng, chúng ta rất giống nhau."
"Anh biết về lời nguyền nhà Hopner phải không, sức mạnh của chúng ta bị nguyền rủa, nó không nguyền rủa chính chúng ta mà nó làm hại những người xung quanh.
Chúng ta có những thứ mà mình phải bảo vệ bằng mọi giá, nếu chúng ta còn đứng cạnh nhau thì những điều khủng khiếp sẽ xảy ra."
Phạm Nhã chau mày: "Anh đã biết vậy thì cớ gì lúc đầu còn cho ngài ấy hy vọng?"
Gellert Grindelwald thở dài: "Bởi vì ta tin, một ngày nào đó khi ta...!đủ mạnh, có thể còn vượt qua khỏi chặng bốn.
Ta có thể giải quyết những thứ nguyền rủa này, nhưng Shaka à, ta đánh giá mình cao quá, ta đã mất mười năm ròng, mới đi tới đây thôi.
Ta không phải là một thiên tài như anh."
Phạm Nhã hỏi: "Còn có một chặng tiếp theo sau chặng bốn à?"
Gellert Grindelwald lắc đầu: "Không biết, nhưng ta tin là có.
Có niềm tin này, ta mới có hy vọng.
Nhưng kể cả ngài Leonidovich cũng không lần được dấu vết gì, thời gian càng trôi qua, ta càng mất tự tin, đến giờ ta đã nhìn rõ chuyện này rồi.
Ta không có cơ hội."
Phạm Nhã nói: "Cảm ơn anh về tin tức này, có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất của ta khi nói chuyện với anh đấy."
Gellert Grindelwald nhìn chằm chằm Phạm Nhã: "Anh biết vì sao ta nói cho anh mà phải không?"
Phạm Nhã gật đầu: "Ta sẽ làm được, những gì anh không làm được, ta sẽ làm.
Anh là quá khứ, còn ta là hiện tại và tương lai, ta cũng muốn nói với anh là chúng ta khác nhau.
Trong mắt ngài Leonidovich, chúng ta khác nhau, ta không phải là một bóng ma của quá khứ, ta là ta thôi.
Những gì anh cho là quan trọng, nó không quan trọng trong mắt ta, bởi ta biết mình là ai."
Gellert Grindelwald đứng dậy, y lại gần bức tranh chân dung của Leonidovich Hopner, ngắm nghía thật kỹ rồi gỡ nó xuống, đưa cho Phạm Nhã:
"Khi anh mang nó bước ra khỏi Vương Cung, chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau.
Anh không chỉ phải đề phòng ta, mà cả những kẻ