Phơi nắng và nhìn mặt trời năm tiếng đồng hồ xong cũng không thấy cảm giác bị "dư năng lượng" như mọi hôm, tuy nhiên Phạm Nhã vẫn xuống phòng gym để tập một chút, còn dẫn theo nhóc Cu.
Tiểu Nhã năm nay chín tuổi rưỡi rồi, mới học hết lớp 1, năm nay vô lớp 2, giống với bố nuôi nó, thằng nhóc này học trễ, mà còn trễ triệt để hơn nữa.
Nó lại học dốt chứ không giỏi như thằng bố, hết lớp 1 nhưng chữ nghĩa chẳng đâu vào đâu, bình thường có cho cuốn truyện tranh nó cũng cũng chả đọc được, ở Gray Castle không thể đá banh lung tung, chỉ có game là trò giải trí mà nó thích nhất.
Chơi game thì cũng không cần phải biết chữ, mấy thằng nhóc này giờ mò mẫm đồ công nghệ rất hay, ngồi mấy tiếng là đâu ra đấy hết, tuy nhiên để tránh cho thằng nhỏ bị nghiện game sau lại không chịu học hành, bố nó ra quy định, một ngày chỉ cho nó chơi game ba tiếng.
Đặc biệt nếu nó hư, không nghe lời thì sẽ cắt giảm thời lượng, tịch thu máy game!
Bố nó cũng sợ nó không được chơi game thì buồn nên thường làm gì cũng dắt nó theo, tập gym là một ví dụ, thằng nhỏ còn bé xíu, còi cọc, riêng chiều cao thì có thể solo tay đôi được với Ludgar W.
Kresnik, nó vào phòng gym với bố, không đẩy tạ được nhưng có thể chạy bộ trên máy, vận động đổ mồ hôi nâng cao sức khỏe.
Đại Nhã vừa đẩy tạ vừa nhìn sang thằng nhóc, nó là trẻ đường phố, hiếu động, thích chơi đá banh, leo lên máy chạy bộ thì “phóng” như điên, lần đầu nó được “chơi” trò này, thích lắm nhưng mà chạy được hơn mười phút thì bỏ cuộc rồi, người ướt như mới tắm mưa xong.
“Ừm, đừng có ngồi xuống liền, đứng một chút, đi qua đi lại, khi nào hết mệt hẵng ngồi.”
Tiểu Nhã thở phì phò, nó định nằm dài ra sàn luôn nhưng bố nó không cho, thằng nhóc sợ không nghe lời thì không được chơi game nên cũng “ngoan ngoãn” đi qua đi lại, vừa đi vừa thở.
Bớt mệt rồi, nó chạy lại gần Đại Nhã, nhìn cơ thể cao lớn lực lưỡng khác thường, như tượng tạc của bố nó, nịnh: “Chú giống siêu nhân quá à.”
Đại Nhã phì cười, đương nhiên là giống, thằng bố mi còn có áo choàng, còn bay được nữa cơ: “Con thích làm siêu nhân không?”
Thằng nhóc gật đầu liên tục.
“Nếu cho con làm siêu nhân, con sẽ làm gì nè?”
“Đi đánh quái vật và người xấu, bảo vệ trái đất.”
Đại Nhã xoa đầu thằng con nuôi, y muốn dùng bàn tay trần xoa đầu nó lắm nhưng mà hiện giờ chưa được: “Nếu mà quái vật và người xấu mạnh hơn con, con không đánh lại thì sao?”
Thằng nhóc liền trả treo: “Siêu nhân là mạnh nhất đó chú, quái vật với người xấu sao mà mạnh hơn siêu nhân được.”
...
Chiều, vệ sĩ Duy đánh chiếc Ford Raptor trong thành phố, sau xe là sếp Harry và bé Phạm Nhã, tên ở nhà là Cu, con nuôi của sếp.
Duy đánh xe khắp các cung đường nhộn nhịp nhất của thành phố Gia Định, sếp Harry còn mở cửa sổ để thằng con nhìn ngắm phố xá, con người thành thị.
Bình thường ở làng trẻ em Mozart sao có dịp đi nhiều vậy được, nay được bố cho đi chơi bằng xe hơi, lại còn ngồi kế bên chỉ cho nó từng địa danh, thằng cu sướng lắm.
Chỉ là khi ngang qua mấy góc phố, mấy con hẻm nhỏ heo hút, mấy ngã tư đường, thằng nhóc có vẻ sượng mặt, nó từng đi lang thang ngoài đường, ngủ vạ vật ở mấy chỗ đó với đám bụi đời đủ tuổi hết.
Lúc đó ngồi ở góc đường nhìn xe hơi chạy qua chạy lại, nhìn mấy đứa trẻ cỡ tuổi nó ngồi với bố mẹ ở trong xe, ăn mặc đẹp lại sạch sẽ, thằng nhóc nhỏ tuổi, chưa biết tới ưu tư là gì nhưng cũng thấy chạnh lòng lắm.
Harry nhìn thằng Cu, dường như hiểu được suy nghĩ của nó, y không có nói gì mà chỉ đặt tay lên cái vai nhỏ xíu gầy guộc của thằng nhỏ, vỗ nhẹ.
Thằng Cu quay qua nhìn Harry: “Chú ơi, mai mốt chú có bỏ con không.”
Nó vừa hỏi vừa mếu.
Harry đưa ngón út ra, rồi cầm bàn tay của bằng nhóc, móc ngón út của nó vào ngón út của mình, làm động tác móc ngoéo:
“Con hứa với chú là con ngoan, con nghe lời, con lễ phép với người lớn, con chăm học thì chú cũng hứa sẽ không bao giờ bỏ con, đây là lời hứa của hai người đàn ông đấy.”
Thằng nhỏ lắc lắc cái tay, hai bố con móc ngoéo với nhau, thằng nhỏ nín khóc, nó suy nghĩ một hồi, lại mếu tiếp: “Vậy lỡ con không ngoan thì sao, chú sẽ bỏ con hả?”
Harry phì cười: “Chú sẽ không bỏ con nhưng chú sẽ tét đít con, không cho con chơi game một năm luôn.”
“Giờ mình vô siêu thị đi chơi nhé?”
...
Nói là đi siêu thị nhưng thực ra là đi trung tâm thương mại sầm uất nhất Quận 1, thành phố Gia Định, chỗ mà Harry hay đi ăn buffet, vệ sĩ Duy để hai bố con xuống rồi đánh xe về nhà, khi nào sếp Harry dắt thằng Cu đi chơi chán thì mới gọi điện cho anh ta rước về.
Tiểu Nhã lần đầu bước vô trung tâm thương mại, nó tù té chạy luôn, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, tính hiếu động của nó khiến thằng bố rất mệt, phải dí theo sợ nó lạc.
Harry vẫn đóng bộ đồ vía lịch lãm đến không thể lịch lãm hơn nữa của mình, suit đen ba lớp áo khoác dài, găng tay da màu đen, tóc giả vuốn gọn ngược ra sau, khẩu trang cũng màu đen, thằng nhóc Cu thì đơn giản lắm, đồ bộ có hình siêu nhân Gao, tuy nó tắm rửa sạch sẽ rồi, bộ đồ cũng giặt rồi nhưng vẫn rất là lệch tông so với bố nó.
Nhìn hai người này, chẳng ai nghĩ đây là hai người ở cùng một thế giới chứ đừng nói tới là hai “bố con”, thằng nhóc đen nhẻm, tóc cháy nắng trông như trẻ em cơ nhỡ, thằng bố thì chẳng khác nào một diễn viên điện ảnh hạng A của Hollywood đang đi du lịch Đại Việt.
Harry sợ thằng Cu lại chạy lung tung, dí được nó rồi liền nắm tay, răn bằng một câu kinh điển xưa mẹ Hạnh hay xài: “Con chạy tùm lum coi chừng bị ông kẹ bắt cóc đó.”
Thằng nhóc không có sợ ông kẹ, nó nhìn tướng tá thằng bố, nói: “Con không sợ đâu, ông kẹ mà bắt con chú sẽ đánh ông kẹ bờm đầu luôn.”
Harry im lặng, thằng này quan sát tốt ghê.
Hai người đi một vòng trong trung tâm thương mại, thằng Cu dáo dác nhìn xung quanh, lúc đầu nó thích lắm nhưng đi một lúc, nó thấy ai cũng mặc đồ thật đẹp và lung linh, người nào nhìn cũng đẹp đẽ, thơm tho, mấy đứa con nít cũng trắng trẻo xinh xắn, chỉ có nó là lạc quẻ nhất, nó bóp tay bố nuôi, Harry nhìn xuống, nó nói: “Chú ơi hay mình về đi.”
Harry hỏi: “Sao vậy, con không thích chỗ này à?”
Thằng nhóc lắc lắc đầu, nó thích chỗ này lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao nhìn những người khác nó lại muốn về nhà.
Nó muốn giải thích nhưng nó cũng không biết nói gì, nó còn nhỏ quá, chưa gọi tên được cảm xúc của mình nữa, nó thấy tự ti nhưng chả biết phải nói làm sao để bố nuôi nó hiểu.
Harry ngồi xổm xuống bẹo má thằng Cu: “Đi mua đồ đẹp cho con nhé.”
Thằng nhóc ngơ ngác, mắt nó lại ầng ậc nước, Harry sợ nó lại khóc nhè nên muốn “kích thích” nó xíu để nó qua “cơn”, thế là liền ẫm thằng nhóc lên, địu nó ngồi trên vai mình.
Thằng cu ngồi kẹp cổ bố nuôi của nó, Harry quá cao, nó đung đưa cách mặt đất gần hai mét thì cũng sợ lắm nhưng bố nuôi nó lại giữ chặt hai chân nó, nó thấy “chỗ ngồi” này thật là vững, nó ngồi trên này cảm giác như một ông vua, ai cũng thấp bé hơn so với nó.
“Thích không?”
Harry hỏi, thằng Cu lau lau nước mắt, nó nói: “Cao quá chú ơi nhưng mà thích lắm.”
Ừm, đương nhiên là phải thích rồi, con đang cưỡi trên đầu của một vị chúa tể đấy con, trên trần đời này cũng chỉ có một mình mày là có trải nghiệm này thôi con ạ.
Thằng nhóc Cu hình như thích cảm giác mạnh, nó kêu bố nuôi nó đi nhanh hơn để nó “phiêu”, Harry cũng đi nhanh hơn, thỉnh thoảng còn nhấn gót một cái để đùa thằng nhóc, nó không có sợ mà còn cười khặc khặc.
Hai người đi một hồi, rất là gây chú ý, cặp bố con này quá dị, không muốn chú ý tới cũng không được, đặc biệt là Harry, vóc dáng của y cứ như thỏi nam châm hút mắt nhìn, thằng Cu hỏi:
“Chú ơi, mấy chị kia là người quen chú hả, sao mấy chỉ cứ nhìn chú