Đối phương còn đang online, Vệ Kiêu nhắn tin với hắn: [Sếp ơi ngài không đếm nhầm số 0 chứ?]
Không giấu gì, những 4 số 0 thế này, Vệ Kiêu nhìn còn hoa mắt.
Người kia trả lời rất nhanh, còn tích chữ như vàng: [Không]
Vệ Kiêu có rất nhiều dấu hỏi: [Ngài muốn chơi với tôi 10.000 lần?]
LU: [Ừm]
Vệ Kiêu: [….]
Cậu để điện thoại xuống, đứng dậy, mở cửa.
Đậu Tương gâu gâu một tiếng, nhào tới.
Vệ Kiêu ôm lấy nó vò đầu, lông chó đều bị vò loạn.
Vệ Kiêu: “Ừ, không phải mơ.”
Đậu Tương bung xòe: “Gâu”
Vệ Kiêu buông con chó ra, đóng cửa cái sầm như tên tra nam quay đầu không quen biết.
Mũi chó Đậu Tương đâm sầm vào cửa: “Ử ử ử”
Không phải nằm mơ, là thật, thật sự có thằng ngu, à nhầm là sếp dùng 2 triệu tệ mua 10000 lần chơi với cậu!
“**!”
Vệ Kiêu vừa tỉnh táo lại là đau lòng khôn xiết, bên trung gian lấy 10% phí thủ tục, cậu nháy mắt một cái là tổn thất 20 vạn tệ.
200 ngàn nhân dân tệ đó á á á.
28 tệ một cái skin, từng đó có thể mua 7142.
Nhẫn nhịn như chị Dậu bán con, Vệ Kiêu hỏi: [Ừm, ngài muốn tôi đấu với ngài sao?]
Vệ Kiêu làm người chơi cùng lâu vậy rồi, còn chưa bao giờ nhẹ nhàng nói chuyện như này, nếu để “Khách hàng” trước đây của cậu nghe thấy, có khi sốc nôn cả máu.
LU: [Không]
Vệ Kiêu: [Bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải để đấu với tôi á?]
LU: [Ừm]
Vệ Kiêu mơ hồ, ừm nghĩa là sao? Phía sau chữ này có rất nhiều hàm ý đó.
Cậu kiên nhẫn hỏi: [Không sợ tôi lừa ngài sao?]
LU: [Không]
[Biết đâu tôi chơi kém lắm thì sao?]
[Cậu giỏi]
[Tin tưởng tôi như thế à?]
[Ừm]
Vệ Kiêu càng mơ hồ, hỏi hắn vấn đề cậu muốn nhất: [Tại sao?]
LU: [Gì cơ]
Vệ Kiêu: [Tại sao lại chọn tôi]
Người kia dừng lại, đưa ra một lý do làm cho Vệ Kiêu không khống chế nổi biểu cảm: [Bởi vì cậu đặc biệt]
Vệ Kiêu: [Hả?]
Cái người tên LU này bình tĩnh trước sau như một: [Tiền nào của nấy thôi]
Vệ Kiêu hơi hoang mang ba giây đồng hồ, lại hỏi: [Ngài không sợ hàng không như quảng cáo à]
Lần này LU không gõ chữ nữa, mà gửi tới một hình ảnh, là hình ảnh Vệ Kiêu tự giới thiệu—–
[Vừa giỏi cận chiến vừa giỏi yểm phép, mặt nào cũng bá, 200 tệ không thiệt miếng nào, không mua ráng chịu]
Vệ Kiêu: […]
Không thể ngờ được, người mà trên có thể lên mạng xé antifan lả tả, dưới thì xé đám anh hùng bàn phím mù trời trong game, lại có một ngày không biết đáp sao.
[Ừm, vậy] Vệ Kiêu thăm dò [Chúng ta đánh một ván trước]
LU: [Không vội]
Ôi chồi, bỏ ra 2 triệu tệ tìm người chơi cùng mà lúc này ngài lại nói không vội.
Vệ Kiêu: [Vậy sếp rảnh giờ nào?]
LU: [Chiều này 1 giờ rưỡi]
Vệ Kiêu nhìn đồng hồ, giờ là bảy giờ, cậu có thể ngủ thêm sáu tiếng, duyệt.
[Vậy 1 rưỡi gặp lại]
LU: [Ừm]
Thoát khỏi giao diện trò chuyện, Vệ Kiêu cầm di động chìm trong cảm giác bố mày giàu to.
Ngủ cái *beep* á!!
Việc lớn như vậy, cậu ngủ sao nổi.
Vệ Kiêu thoát cái giao diện giao dịch cùng chơi, mở wechat, nhấn giữ nút ghi âm bắn liên thanh: “Ôi cái ĐM lão Bạch, tao đang ngồi trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống, cũng không biết cô bé đáng yêu nào dùng 2 triệu tệ mua 10.000 lần chơi cùng tao! Hơn nữa là trước khi nhắn tin đặt hàng luôn, không chần chừ không do dự thậm chí không cần chơi thử luôn, trực tiếp quăng 2 triệu vào mặt tao, đíu ngờ nổi tao còn sống đến ngày hôm nay, hóa ra cảm giác được bao nuôi là như thế, không muốn cố gắng nữa, chỉ muốn chơi với sếp một đời một kiếp, ai, mày nói xem có phải tao được cá chép nhập, gặp được em gái đáng yêu, ài, không nói nữa, tao muốn đi cầu hôn.”
Lão Bạch, họ Bạch tên Tài, biệt hiệu là Cải trắng (Thái = rau cải, Bạch Thái = Cải trắng)
Bạch Tài quen với Vệ Kiêu lâu lắm rồi, hồi trong trại huấn luyện trẻ là quan hệ giường trên giường dưới.
Bây giờ hai năm trôi qua, Vệ Kiêu từng là bá chủ trong đám thực tập giờ thành một người chơi cùng vật vã, còn Bạch Tài từng là phụ trợ chính của bá chủ bay thẳng vào đội 1 của FTW, trở thành đồng đội của quán quân 4 năm liên tiếp, Lục Phong.
Khác nhau một trời một vực như vậy, thật khiến người ta thổn thức.
Nhưng giờ anh Cải không muốn ôi ôi chỉ muốn xuỵt xuỵt—–
Mẹ nó, ông đây sợ vãi tè rồi.
“Vệ Kiêu à?”
Âm thanh được fan tôn sùng, nghe đâu chỉ cần nghe là lỗ tai mang thai được luôn vang lên ngay cạnh Bạch Tài.
Ông đây không mang thai, mà là sảy thai cmnr.
“Ừm, đúng vậy.”
Bạch Tài nhìn tin nhắn thoại 30s, trong lòng thầm cầu khẩn: Lão Vệ, đừng có nói linh tinh đấy.
Lục Phong: “Em ấy nói gì vậy?”
Bạch Tài: “À cái này…..”
Lục Phong nhướng mày: “Không tiện?”
Bạch Tài giật mình, tay nhanh hơn não, đã mở tin nhắn ra——
“Ôi cái đm lão Bạch…….
dễ thương…….
bao nuôi……..
một đời một kiếp……… em gái đáng yêu……..
Tao phải đi cầu hôn!”
Bạch Tài: “…”
Cậu ta còn cầu khẩn cái *beep*.
Nghĩ cũng đã biết cái tên cầm thú mồm miệng không cẩn thận này cũng chả thể nói ra được tiếng người.
Nào là đáng yêu, nào là em gái dễ thương, nào là đi cầu hôn, Vệ Kiêu Kiêu, cậu là Tôn Ngộ Không tái thế sao, lúc nào cũng muốn lên trời!
Bạch Tài cân nhắc đến tình anh em giữa mình và tên này, chuẩn bị giải thích thay cậu: “Thực ra…….”
Cậu ta còn chưa dứt lời, ngu luôn.
Mẹ nó.
Close cười.
Đại ma vương cười.
Cái tên lúc đứng trên sân khấu trận chung kết, cầm cúp quán quân thế giới mặt còn đơ cứng mà lại cười.
Cũng không phải cười to, chỉ là hơi cong khóe miệng, ý cười rất nhạt, lại có thêm chút thâm thúy từ con ngươi sẫm màu.
Bạch Tài hơi quen tay, muốn chụp trộm, đám fan bạn gái fan vợ fan mẹ của Close có thể cúng cho cậu ta cả trăm triệu!
Đáng tiếc, cậu ta chỉ có đầu óc là muốn phát tài còn không có lá gan phát tài.
“Không trả lời à?” Lục Phong hỏi cậu ta.
Bạch Tài thu “ý xấu” lại, vội vàng: “Không được đâu, lúc này mà rep cậu ấy, có khi lại thành đánh rắn động cỏ.”
Bảy giờ sáng đối với tuyển thủ Esport như hai ba giờ với người thường, giờ này mà còn chưa ngủ, quá khả nghi.
Lục Phong nghĩ một lúc: “Cũng đúng, để cho em ấy ngủ một tí.”
Bạch Tài: “…”
Chỉ là hắn nói ngắn gọn lại thôi, nhưng sao cứ thấy là lạ chỗ nào!
Lục Phong im lặng, quay người lên lầu, Bạch Tài thở phào, ngồi dựa lên ghế như miếng giẻ lau.
Xin lỗi nha lão Vệ, không