Edit: Lơ
Beta: Lơ, Sugusan
____________________
Một đống nhiệt huyết của Ninh Triết Hàm bị nghẹn lại, truyền thuyết liên quan đến vị chơi cùng level thần này rất nhiều, nào là cậu là Nhất Đăng đại sư của giới Esport, rồi là cậu là tuyển thủ thần thánh không thể ngăn nổi, cái gì mà thắng cậu thì không khác gì thắng Đại ma vương.
Chỉ là trong truyền thuyết không hề nói đến tiền nong.
Nhưng mà suy cho cùng, người chơi cùng cũng được, luyện cùng cũng được, dù sao thì không có tiền thì chỉ có ăn shit mà sống, thu tiền cũng là chuyện bình thường.
Ninh Triết Hàm đối với vị “đại sư” này ngoài kính nể lại có thêm chút thân thiết: “Được.”
Tiền trao cháo múc rất tốt, không ai nợ ai.
Bạch Tài: “200 1 trận là 1 trận solo đó.”
Ninh Triết Hàm: “Em hiểu mà.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp tìm vị đại sư này tất nhiên là để mài dũa năng lực cá nhân rồi, đấu đội cần có nhiều người, đại sư lại chỉ có một, làm sao có thể như vậy được.
Bạch Tài: “Được rồi, anh giúp em liên lạc với cậu ta.”
Lúc này, Ninh Triết Hàm chỉ cảm thấy anh Cải cười lên giống con cáo, còn chưa ý thức được nỗi buồn của cái ví của mình.
Kết thúc 1 ván…..
Ninh Triết Hàm bối rối: “Chuyện này, ừm……”
Cậu còn chẳng nói được chữ mạnh mẽ, quả là biến thái.
Đấu đơn khác hoàn toàn so với đấu 5v5, vừa vào game là bị đưa đến một bản đồ dài, mỗi người đều phải bảo vệ đá hồi sinh của mình, ra cửa là đánh luôn.
Lúc solo, thường người ta hay để cho bên kia có cơ hội trưởng thành, nuôi binh luyện cấp, đợi hơn 10 cấp mới đánh nhau.
Ninh Triết Hàm chính là cấp 1 bị đánh cho tàn phế, cấp hai không quay về nổi đá hồi sinh, cấp 4…..
Game over.
5 phút đồng hồ, tuyển thủ này còn chưa kịp tập trung trổ hết tài năng, tài năng trẻ kí hợp đồng giá 300 vạn cao nhất FTW, Ninh Triết Hàm bị dập ngơ luôn.
“Lại lần nữa.” Ninh Triết Hàm chưa kịp suy nghĩ gì đã quay lại phòng.
Bạch Tài bình tĩnh: “Trả tiền cái đã.”
Ninh Triết Hàm mở điện thoại: “Em chuyển cho anh.”
Bạch Tài: “Được.”
Tinh, một ngàn tệ vào tròng.
Một giờ sau…..
Ninh Triết Hàm đầu đầy mồ hôi, quả đầu bà nội cũng bị vò loạn xạ.
Cứ 5 phút một trận, 12 lần, thằng nhóc chưa nói đến thắng, dù liên tục tấn công thì cũng không thể nào giết nổi người đối diện dù chỉ một lần.
Một giờ đồng hồ, cậu nhìn thao tác của người kia tê cả đầu, thằng nhóc vô cùng hoài nghi cuộc đời, tại sao cậu ta luôn chọn những tướng sở trường của bản thân, mà đối phương cũng chọn tương tự, dùng tướng mà mình luôn kiêu ngạo, thất bại thảm hại.
“Lại một lần nữa.” Ninh Triết Hàm tay đã run rồi.
Bạch Tài tốt bụng nhắc nhở cậu: “Em đã tiêu hai ngàn 4 trăm rồi.”
1 trận 2 trăm, cứ năm phút game over một lần, một giờ là 2 ngàn 4 trăm.
Ninh Triết Hàm sửng sốt.
Thằng nhóc bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của Bạch Tài—-
Hai trăm một trận, chơi cùng em tới hừng đông.
Lúc đó thằng nhóc thấy chả sao, có mỗi 200.
Lúc này….
Má, cướp nhau à.
Bạch Tài khuyên thằng nhóc: “Đừng có gấp, cứ từ từ, giờ….”
Cậu trai 18 19 tuổi kị nhất là mấy câu này: “Mặc kệ, chuyển 5000 cho anh.”
“Được.”
Bạch Tài nhận tiền, vừa ấn chia 3 7 chuyển cho Vệ Kiêu, vừa mắng cậu: “ĐM, mày nhẹ nhàng tí được không, đây là thằng oắt mới mà Close quan tâm đó, đánh nó tâm lý thì mày chịu nhá.”
Vệ Kiêu: “Close coi trọng cậu ta?”
Bạch Tài tắt đài: Thôi xong, một phút lỡ mồm.
Vệ Kiêu gửi một cái meme nụ cười hòa ái dễ gần: “Yên tâm, không trải qua mưa gió sao có thể thấy cầu vồng.”
Bạch Tài: “….
….”
Cậu ta bắt đầu đau lòng cho Ninh Triết Hàm, cậu trai 18 tuổi tóc xám tro như bà nội lần đầu trải qua sự tàn khốc vốn không nên có ở tuổi này.
Hừng đông dần đến.
Cậu trai tóc xám tro như bà nội tiêu phí 1 vạn tệ, thua 50 lần, khóc òa.
Không phải là từ dùng để hình dung.
Thật sự….
Khóc òa!
Bạch Tài dù là nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, cũng đau lòng cho thằng nhóc: “Ừm, thật ra….”
Có lẽ từ khi còn nhỏ đến bây giờ Ninh Triết Hàm cũng chưa từng khóc lớn như vậy: “Anh ấy, anh ấy….”
Bạch Tài mắng thay cho thằng nhóc: “Đó là tên lòng lang dạ sói, em…..”
“Anh ấy mạnh thật.” Ninh Triết Hàm nghẹn ngào nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, là do kỹ thuật của em không tốt, ngày mai em sẽ đi xin kéo dài thời gian huấn luyện, em muốn nỗ lực, muốn nâng cao năng lực cá nhân, chỉ có như thế mới theo kịp được……”
Bạch Tài: “….
…..”
Vãi, đây là sau khi bị Vệ Kiêu đánh cho bật khóc thì khai thông sao!
Ninh Triết Hàm vừa rời đi, Bạch Tài liền rống gửi cho Vệ Kiêu một tin nhắn thoại: “Bắt nạt một đứa trẻ vui lắm à! Thằng nhỏ khóc luôn! Gào khóc đó, ông đây sợ nhất là có người gào khóc mày hiểu không!”
Vệ Kiêu giọng lười nhác: “Ninh Triết Hàm đúng không? Có thiên phú.”
Bạch Tài bị cậu làm cho câm nín: Trăm trận trăm thua, cũng có thiên phú quá.
Vệ Kiêu tâm trạng khá tốt: “Lần này mắt của Close khá đấy, mấy trận sau tao suýt chút nữa thì thua.”
Bạch Tài tin cái *beep*: “Mày cả tối nay cũng không dùng đạo tặc à.”
Vệ Kiêu chơi đám tướng tuyến giữa gà nhất, đêm nay cậu dùng sở đoản của mình đấu với sở trường của Ninh Triết Hàm, làm người ta khóc luôn.
Vệ Kiêu cười cười: “Tao dùng đạo tặc không phải là bắt nạt bạn nhỏ sao?”
Bạch Tài: “….
….”
Lạy mày, mày bắt nạt người ta cả đêm rồi đó.
“Muộn rồi.” Vệ Kiêu ngáp một cái: “Tao off đây.”
Bạch Tài: “Cút cút cút!”
Mới tảng sáng, Bạch Tài không ngủ, ban ngày cậu ta phải livestream bù, còn chưa đánh đủ số lần quy định, giờ vừa đúng lúc.
Vừa chơi đã chơi đến 5 giờ sáng.
Bạch Tài thoát game đang muốn tắt máy, phát hiện có một mail chưa đọc.
Gửi lúc ba giờ sáng, Vệ Kiêu gửi tới, tiêu đề là: Quà khuyến mãi đặc biệt cho khách hàng một vạn tệ: Tổng kết tràn ngập yêu thương ngọt ngào.
Bạch Tài khóe miệng co giật: “Đíu gì cũng thả thính được.”
Cậu ta mở mail ra, là hai cái video, mở video thứ nhất ra, giọng nói mệt mỏi của Vệ Kiêu tràn ra: “…….Đến quá gần, dùng độc là phải đảm bảo khoảng cách, tay ngắn không có nghĩa là phải tới gần, khống chế khoảng cách tốt nhất, mới có thể tạo ra kết quả xuất sắc…….”
Đây là một video bàn luận gần 30 phút.
Vệ Kiêu chặn ra hai mươi chỗ sai lầm của Ninh Triết Hàm chỉ qua 50 lần Solo, đánh