Buổi tối, khi hỏi rõ ràng bác sĩ những chuyện liên quan đến bé con xong hai người cùng nhau về lại khách sạn.Kim TaeHyung cứ như vệ sĩ của cậu, cục đá nhỏ nằm trên đường cũng bị anh xem như cái gì đó rất nguy hiểm,bất cậu đứng lại đợi anh đem nó đi mới được tiếp tục đi, đến cả cậu đi bình thường anh cũng không cho phép bắt buộc phải có anh đỡ mới được. Jeon JungKook nhìn người mình yêu ấu trĩ như vậy không khỏi thở dài một hơi.
Cậu được anh hộ tống về đến phòng, trên đường không biết phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt của người khác. Vừa vào phòng cậu liền nói."Kim Tổng a, em chỉ là có bánh bao thôi, chứ chân không có bị liệt nha, anh như thế nào lại làm quá lên như thế a."
Kim TaeHyung có hơi bất mãn nhìn người yêu mình."Anh còn hận không thể ôm em đi đấy. Lỡ như em đi mạnh quá, bánh bao bị rớt ra thì biết làm sao."
Jeon JungKook trừng to mắt nhìn anh, trên gương mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ."Anh a, em thấy anh từ lúc nghe tin có bánh bao đầu ốc không còn minh mẫn nữa rồi. Con như thế nào có thể rớt ra được nha?"
Không đợi Kim TaeHyung phản ứng thì cậu đã cuối người xuống đổi giày, xong muốn bước qua anh để đi vào trong. Kim TaeHyung nhìn người yêu muốn di chuyển liền nhanh chóng cuối người bế cậu lên."Anh cứ thích như vậy đấy, làm sao nào." Vừa nói vừa ôm người yêu đi vào. Đến bên giường mới đặt cậu ngồi xuống.
"Anh thật là, chẳng lẻ anh định bế em đến khi bánh bao ra đời luôn sao?" Ngoài miệng thì nói lời bất mãn, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc, được người yêu quan tâm ai mà chẳng thích.
Vì cậu đang ngồi trên giường còn anh thì đứng, lúc cậu nói chuyện không khỏi ngẩng mặt lên. Kim TaeHyung từ trên cao nhìn xuống, trong lòng thầm nghĩ người yêu của anh như thế nào lại đáng yêu như thế. Bánh bao sau này ra đời tốt nhất là giống cậu a. Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, khiến người khác yêu thích. Trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh Jeon JungKook thu nhỏ. Khóe môi anh gợi lên, lại một mình đứng cười ngốc một hồi.
Kim TaeHyung bổ não xong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, nhịn không được đem người ôm vào lòng.
Jeon JungKook cũng ôm chặt anh cảm nhận lòng ngực nhấp nhô của anh. Hơi thở ấm áp truyền vào tai Jeon JungKook, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh.bùm bùm Là bởi vì cậu mà đập nhanh. Cậu siết chặt vòng tay đang ôm lấy anh lại.
Kim TaeHyung dụi đầu vào cổ cậu, hít lấy mùi hương trên người cậu."Bảo bối của anh, anh thật sự cảm ơn em. Cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em đã mang bánh bao nhỏ cùng bước vào cuộc sống của anh, sau này hai người chính là số một trong lòng anh, là mạng sống của anh. Anh rất yêu em JungKookie."
Jeon JungKook đưa tay sờ sờ đầu Kim TaeHyung, hai mắt đỏ hồng nghẹn ngào nói."Anh như thế nào lại nói mấy lời cảm động như vậy a. Hức, Kim Tổng và con cũng là mạng sống của em. Em cũng rất rất rất yêu anh."
Hai người ôm nhau một lúc thật lâu, đến nỗi cậu muốn ngủ gật trên vai anh, lúc này mới chịu tách ra, xong cả hai cùng nhau tắm một chút, rồi lên giường.
Kim TaeHyung ôm người vào lòng nói."Bảo bối, đừng tham gia show này nữa có được không? Lúc trước thì không nói, nhưng hiện giờ bánh bao nhỏ đang ở trong bụng em a. Anh biết là em rất thích chương trình này nhưng chúng ta phải suy